1 giờ 22 (2)
Ngày sau dù Tây đại lục thật sự chiếm lĩnh Đại Càn, đã trên danh nghĩa đưa toàn bộ lãnh thổ cho hắn, vậy hắn cũng là một hoàng đế bù nhìn.
Dán thân phận Hoàng đế trên đầu, còn không tiêu diêu tự tại bằng thân phận Tứ hoàng tử.
Hơn nữa mỗi ngày còn bị người lóc cột sống mắng.
Hắn được gì chứ?
Làm một vương gia thoải máu khoái hoạt nhàn rỗi không tốt hơn sao?
Tứ hoàng tử nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói ý tưởng chân thật với Hải Hậu. Chỉ làm bộ như mười phần ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Vậy đa tạ nguyên soái.”
“Bệ hạ không cần khách khí. Đúng rồi, thuận tiện nói với bệ hạ một tiếng, ba ngày sau chúng ta sẽ cử hành đại điển khai quốc long trọng. Đến lúc đó chúng ta sẽ mời rất nhiều nhân vật đứng đầu của các thế lực lớn đến xem. Kỉnh thỉnh bệ hạ chờ mong.”
Hải Hậu cũng không phải đang thương lượng với Tứ hoàng tử, mà là thông báo với hắn chuyện này.
Tứ Hoàng tử cười trong lòng.
Làm cái này Hoàng đế, thật không có ý nghĩa.
Cũng may chí hắn không ở đây.
Ba ngày…
Tứ Hoàng tử tính thời gian một chút, cũng không sai biệt lắm với ngày độc phát.
Hành động quân sự bên phía Cơ Soái nhắm chừng cũng tuỳ thời bắt đầu hành động.
Tứ hoàng tử chỉ chờ đợi một sự kiện:
Trước lúc người Tây đại lục đầu hàng giải quyết bọn họ.
Đánh một trận tiêu diệt rõ ràng lưu loát.
Nhưng ngàn vạn đừng phát triển thành đánh lâu dài.
Nghĩ đến đây, Tứ hoàng tử cảm thấy mình hẳn nên làm chút gì đó.
“Nguyên soái, đại điển khai quốc này sẽ không thái bình đúng không?” Tứ Hoàng tử thử hỏi.
Hải Hậu cười sang sảng ra tiếng: “Đương nhiên sẽ không, bổn soái đang dẫn rắn rời động, Đại Càn khẳng định sẽ xuất binh làm rối, nếu không sẽ không còn mặt mũi. Đến lúc đó quân đội của bổn soái sẽ lấy khoẻ đánh yêu, bắt hết quân đội Đại Càn. Bệ hạ không cần lo lắng.”
Tứ hoàng tử nghe vậy quả thật không lo lắng.
Bản cung chỉ sợ ngươi không đánh.
Nếu ngươi đánh, bản cung an vị chờ độc phát.
Để cho ngươi biết cái gì gọi là "Không chiến tự đổ"
Cơ Soái, lần này cần là Đại Càn đại thắng, bản cung nhất định phải là người có công đầu.
Ai tranh công lao của ta ta chiến với người đó.
Tứ Hoàng tử đã bắt đầu tính toán, một phần quân công này đủ để hắn được phong thân vương. Hơn nữa là thân vương có địa vị tối cao.
Đồng thời hắn còn thành lập liên hệ với quân đội.
Về sau vô luận ngôi vị hoàng đế có biến ảo như thế nào, địa vị của hắn còn không phải vững như Thái Sơn?
Kế hoạch thông qua.
…
Tại thời điểm Tứ Hoàng tử nhắc đến Cơ Soái, Cơ Soái cũng triệu tập các tướng quân quân bộ. Chính thức cử hành hội nghị tác chiến quân sự.
Tứ Hoàng tử kiến quốc, Tây đại lục còn muốn mở đại điển cho Tứ Hoàng tử. Thậm chí thiệp mời đều đã gửi đến Đại Càn, đây rõ ràng là cưỡi trên đầu bọn họ.
Không thể nhịn.
Cho nên một trận này, bắt buộc phải đánh.
Dân chúng cả nước Đại Càn đều nhìn về phía bọn họ.
Nhưng trận này đánh như thế nào, cũng cần phải chú ý.
Tô Lang Gia nhíu mày nói: “Cơ Soái, thứ cho ta nói thẳng, đây là một dương mưu. Hải Hậu khẳng định sẽ mai phục, lấy khoẻ đánh yếu. Chờ chúng ta chủ động đưa đến cửa, nàng sẽ một lưới bắt hết.”
Bàn tính của Hải Hậu cũng không khó đoán.
Dương mưu sở dĩ là dương mưu, bởi vì ngay cả khi ngươi nhìn thấy suy tính của đối phương, cũng sẽ nhập cuộc như cũ.
Bởi vì Đại Càn khẳng định không thể ngồi xem Tứ Hoàng tử kiến quấn, thành lập triều đình giả.
Không thể có hai mặt trời, không thể có hai chủ.
Không phá huỷ triều đình giả trong thời gian ngắn, diệt uy phong của Tây đại lục. Lại qua một đoạn thời gian, khả năng thật sự sẽ làm tâm tư mọi người thay đổi.
Cho nên Triệu Vân quyết đoán nói: “Phó soái nói rất đúng, nhưng chúng ta vẫn phải đánh. Mấu chốt chính là đánh như thế nào. Trận này chúng ta không chỉ muốn đnash, còn muốn thắng.”
Tô Lang Gia cười khổ nói: "Nói dễ hơn làm?"
“Không dễ dàng là chuyện đương nhiên, cho nên mới cần chúng ta nghĩ ra biện pháp. Mọi người có ý tưởng gì, đều có thể nói ra tham khảo một chút.”
Đại tướng quân và các tướng quân mồm năm miệng mười đưa ra góc nhìn của mình.
Nhưng bọn họ đối với thành công của trận này, cũng không nắm chắc tất thắng.
Dù sao hoàn cảnh của bọn họ cũng rất xấu.
Lúc trước Tây đại lục thiếu lương thảo.
Hiện tại, lương thảo cũng đã được bổ sung.
Mặc dù là khai chiến công bằng, phần thắng của bọn họ cũng chỉ có năm phần.
Huống chi chủ động chui vào cái bẫy Hải Hậu thiết kế, bọn họ đã mất đi quyền chủ động.
Cho nên cuối cùng hội nghị quân sự này vẫn không thảo luận ra kết quả gì.
Cơ Soái kết thúc hội nghị quân sự, nhưng sau khi hội nghị kết thúc. Hắn để cho những người khác rời khỏi, giữ Minh Châu công chúa lại.
Những đại tướng quân khác đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Minh Châu công chúa.
Tứ hoàng tử phản quốc.
Mang theo còn là tông lão hoàng thất.
Hiện tại thanh danh của hoàng thất đã hoàn toàn thối.
Lúc trước Minh Châu công chúa có chiến công lớn lao, bọn họ đều là chiến hữu của Minh Châu công chúa. Cũng không đến mức vì điều này mà sinh ra góc nhìn khác với Minh Châu công chúa.
Nhưng mà suy nghĩ của binh sĩ dưới trướng lại không khống chế được.
Dưới tình huống này, Cơ Soái giữ Minh Châu công chúa lại.
Không có người cảm thấy đây là chuyện tốt.
Bọn họ chỉ cảm thấy Ming Châu công chúa thật xui xẻo. Bị những đồng đội heo như Tứ hoàng tử và những thành viên hoàng thất khác làm phiền.
Minh Châu công chúa cũng nghĩ như vậy.