Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1379 - Chương 1379. Kẻ Địch Chẳng Những Không Đầu Hàng, Mà Còn Dám Đánh Trả Lại Ta (1)

Chương 1379. Kẻ địch chẳng những không đầu hàng, mà còn dám đánh trả lại ta (1) Chương 1379. Kẻ địch chẳng những không đầu hàng, mà còn dám đánh trả lại ta (1)

Kẻ địch chẳng những không đầu hàng, mà còn dám đánh trả lại ta (1)

Cho nên chờ những người khác đi rồi, Minh Châu công chúa chủ động nói: “Mạt tướng vì cùng huyết mạch với nghiệp chướng Tứ hoàng tử mà cảm thấy sỉ nhục. Thỉnh nguyên soái tin tưởng lập trường của mạt tướng.”

Cơ Soái nở nụ cười: "Minh châu, ta đương nhiên là tin tưởng của ngươi, yên tâm."

Lúc này mọi người đều đã rời khỏi, chỉ còn lại Cơ Soái và Minh Châu công chúa.

Cơ Soái thở phào nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng nói: “Những người khác đều đã đi rồi. Hi vọng chuyện chúng ta không thảo luận ra được kết quả gì Hải Hậu rất nhanh sẽ biết được.”

Minh Châu công chúa là người thông minh, lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Có gian tế?”

“Yên tâm, trong lòng ta có chừng mực. Hơn nữa cũng là cố ý truyền tin tức cho Hải Hậu.”

Cơ Soái thực bình tĩnh.

Hắn có thể để người bên cạnh Hải Hậu.

Tây đại lục cũng xếp người vào bên người hắn, ở bên trong quân đội Đại Càn. Chuyện này cũng hợp tình hợp lý.

Không đáng ngạc nhiên.

“Minh Châu, lần này giữ ngươi lại, là muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng.”

Minh Châu công chúa biểu tình lẫm liệt, nghiêm nghị nói: “Thỉnh nguyên soái dặn dò.”

“Gần đây trong ngoài triều dã đều đang nghị luận hoàng thất, ngươi cũng không may mắn thoát khỏi. Cho nên lúc này, bổn soái cho ngươi cơ hội chứng minh chính mình.”

Cơ Soái biết không thể đối địch với toàn bộ thành viên hoàng thất.

Chỉ có phân tách hoàng thất thành nhiều mảnh vỡ, bọn họ mới có thể thong thả giải quyết uy hiếp của hoàng thất.

Nếu không, lấy nội tình của hoàng thất, chỉ có bọn họ gặp xui xẻo.

Ở giữa những thành viên hoàng thất, như Minh Châu công chúa, hắn đặc biệt nguyện ý mượn sức.

Bởi vì Minh Châu công chúa vốn là người một nhà của quân đội.

Hơn nữa lấy Minh Châu công chúa ra, có thể tự động giao hảo với một đám thành viên hoàng thất cùng với rất nhiều quan viên, nữ tướng lĩnh.

Đây là mua bán một vốn bốn lời.

Nghe thấy Cơ Soái đưa nhiệm vụ quan trọng cho mình, Minh Châu công chúa có chút hưng phấn.

Nhưng cũng có chút thấp thỏm.

“Mạt tướng lĩnh mệnh, nhưng mạt tướng không nắm chắc hoàn toàn sẽ thắng.” Minh Châu công chúa có gì nói đó.

Cơ Soái khẽ cười nói: “Yên tâm, lần này là nhặt được công lao. Ngươi chỉ cần làm như thế như thế, như vậy như vậy….”

Đồng tử Minh Châu công chúa càng lúc càng lớn.

“Hoá ra lại là như thế…Nguyên soái, trận này ngài có yêu cầu gì không?”

Cơ Soái nghĩ nghĩ, rồi dặn dò: “Vậy biểu diễn một trận 1 giờ 22 phút đánh tới nguỵ đô của Tứ Hoàng tử đi.”

Minh Châu công chúa trừng mắt nhìn rồi nói: “1 Giờ 22 phút? Ta hình như có chút ấn tượng. Nguỵ đại nhân hình như viết một áng văn chương trên “Phá Hiểu” báo có đề cập tới một quốc gia bị thông quan trong 1 giờ 22 phút (Nga tấn công Ukraine trong 1 giờ 22 phút ngày 24/2). Ý tứ của nguyên soái ta đã rõ, mạt tướng nhất định cố gắng.”

...

Cơ Soái và Công chúa Minh Châu đang thảo luận về nội dung của bài báo được Nguỵ Quân phát biểu trên tờ báo “Phá Hiểu”.

Điều đáng nói là dưới sự ủng hộ của Hồ Vương, tờ báo “Phá Hiểu” hiện tại đã có xu thế càng thêm lớn mạnh.

Sức ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn.

Thậm chí ngay cả một vài yêu vương thuộc Yêu Đình, bao gồm cả quan tướng quân đội của Lục địa Tây đều bắt đầu đặt mua.

Mà Ngụy Quân cũng cực kỳ để tâm đến tờ báo “Phá Hiểu”, thường xuyên sáng tác nội dung đăng lên đó.

Chỉ dựa vào tiền nhuận bút mà Hồ Vương cho hắn, Ngụy Quân đã được coi là một người có tiền ở kinh thành.

Nhưng Hồ Vương cảm thấy đáng giá.

Dù sao tiền nàng tiêu cũng là tiền của Yêu hoàng.

Dân chúng Đại Càn cũng cảm thấy xứng đáng.

Chỉ cần tốn một tý tiền là có thể đọc được tác phẩm của Ngụy Quân và các đại thần khác, việc mua bán này rất có lời.

Mà một tý tiền ở đây thật sự là một tý, chứ không phải là “một tỷ”.

Trên cơ bản, “Phá Hiểu” là kinh doanh lỗ vốn.

Hết cách rồi, ai biểu người đứng sau là bà chủ lớn Hồ Vương có tiền có quyền chứ.

Hồ Vương chỉ muốn sức ảnh hưởng.

Kiếm tiền?

Yêu Đình không thiếu tiền.

Cho nên Hồ Vương hoàn toàn sao cũng được.

Độc giả thích đọc tờ báo “Phá Hiểu” cũng được hưởng phúc lây.

Công chúa Minh Châu và Cơ Soái cũng là độc giả trung thành của tờ “Phá Hiểu”, dù sao trên tờ “Phá Hiểu” thường sẽ có một vài đại thần đích thân sáng tác văn chương, bỏ lỡ quả thật đáng tiếc.

Nhất là tác phẩm của Ngụy Quân, bọn họ càng không thể bỏ lỡ một lần nào.

Từ trong áng văn do Ngụy Quân sáng tác, bọn họ ít nhiều gì cũng có thể phân tích ra một vài quan điểm chính trị của Nguỵ Quân.

"Kể ra thì ta lần trước ta đọc được bài văn do Ngụy đại nhân viết, còn trào phúng ngài ấy với người bên cạnh." Công chúa Minh châu cười nói: "Trên thế giới này làm gì có một quốc gia nào có thể bị chiếm lĩnh trong vòng hơn một tiếng chứ? Lúc ấy ta còn chê cười Ngụy đại nhân quả thực dốt đặc về việc quân."

Cơ Soái lắc đầu giải thích: "Ngụy đại nhân cũng không viết rằng quốc gia đó hơn một giờ đã bị chiếm đóng, hắn viết là chỉ hơn một tiếng đã tiêu diệt gần hết quân đội của đối phương, sau đó đương nhiên còn có một loạt vấn đề nữa. Đây cũng là những gì ta mong muốn từ ngươi, đập tan hết quân đội Lục địa Tây là không thực tế, nhưng mà san bằng Nguỵ Đô hẳn là không phải vấn đề lớn."

"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Công chúa Minh Châu lập quân lệnh trạng.

Phần khó khăn nhất, Cơ Soái đã giúp nàng giải quyết.

Bình Luận (0)
Comment