Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1381 - Chương 1381. Kẻ Địch Chẳng Những Không Đầu Hàng, Mà Còn Dám Đánh Trả Lại Ta (3)

Chương 1381. Kẻ địch chẳng những không đầu hàng, mà còn dám đánh trả lại ta (3) Chương 1381. Kẻ địch chẳng những không đầu hàng, mà còn dám đánh trả lại ta (3)

Kẻ địch chẳng những không đầu hàng, mà còn dám đánh trả lại ta (3)

Nguyên Minh Chủ cũng đích thân có mặt, cho Lục địa Tây đầy đủ mặt mũi.

Thậm chí ngay cả Long cung cũng phái một con rồng đến dự lễ.

Tứ hoàng tử cũng là hoàng tộc của Đại Càn.

Long cung đến nơi này dự lễ là hoàn toàn phù hợp với ước định của Thánh nhân lúc đầu.

Cũng cho Lục địa Tây đầy đủ thể diện.

Ngoại trừ Đại Càn vẫn luôn không cử ai đến, các nhân vật hàng đầu của những thế lực lớn trong thiên hạ, phàm là lục địa Tây có thể mời tới, đều được Hải Hậu mời tới.

Đội hình khách quý này quả thực không thể khinh thường.

Tứ hoàng tử nhìn thấy đội hình này, trong lòng có chút u ám.

Bất tri bất giác, lục địa Tây thật sự đã có thực lực cạnh tranh với Đại Càn trên lãnh thổ Đại Càn rồi.

Chuyện này dĩ nhiên không phải chuyện tốt.

Hơn nữa nhìn thấy cảnh Hải Hậu và Ưng Vương trò chuyện với nhau vui vẻ như thế, sát ý trong lòng Tứ hoàng tử đột nhiên tăng vọt.

Nếu như để cho lục địa Tây và Yêu Đình hợp tác với nhau, thì uy hiếp đến Đại Càn thật sự là rất lớn.

Cũng may, còn có Hồ Vương ở đây.

Giờ khắc này, Tứ hoàng tử đã hiểu tính tất yếu khi Đại Hoàng tử làm Hoàng đế.

Nếu không trói chặt Hồ Vương ở trên chiến tuyến cùng Đại Càn, cục diện mà Đại Càn gặp phải sẽ càng thêm gian nan.

Có điều lần này Tứ hoàng tử nghĩ sai rồi.

Tuy rằng Hải Hậu trò chuyện với Ưng Vương rất vui vẻ, nhưng mà nội dung trò chuyện của bọn họ thật ra không hề vui vẻ chút nào.

Hải Hậu đang hỏi Ưng Vương về chuyện của Trân Châu yêu vương, Yêu Đình đã điều tra thế nào rồi.

Ưng Vương lựa chọn ăn ngay nói thật:

"Hoàng của ta cố ý thiên vị Hồ Vương, ám chỉ bổn vương nguỵ tạo kết quả, đẩy trách nhiệm lên đầu Trân Châu yêu vương.

"Hoàng của ta quả thật ác cảm với Trân Châu yêu vương ăn sâu vào cốt tủy.

"Như trứng chọi đá, bổn vương thật sự cũng không có cách nào. Nguyên soái, thật có lỗi."

Ưng Vương nói thật.

Đương nhiên, đây chỉ là một phần lời nói thật.

Thật ra hắn cũng muốn đổ tội cho Trân Châu yêu vương, miễn cho Yêu Đình và lục địa Tây liên thủ tiêu diệt Đại Càn.

Chuyện này cũng không cần thiết nói cho Hải Hậu.

Trên thực tế, Hải Hậu đã tin lời của Ưng Vương.

Hơn nữa nàng rất đau đầu.

"Yêu Hoàng ăn nhầm thuốc gì thế? Sao lúc nào cũng gây rắc rối cho ta vậy?"

Hải Hậu vừa phẫn nộ vừa bất lực.

Yêu Đình cũng thật khó đối phó.

Yêu Hoàng càng khó đối phó hơn.

Tuy nhiên ở trong buổi hội nghị quân sự lần trước, àng đã bày tỏ Yêu Đình không đủ uy hiếp, nhưng đó là nói thôi. Nếu chiến đấu thật, thì Hải Hậu biết khó khăn lớn đến mức nào.

Ưng Vương đổ lỗi cho Hồ Vương một cách rất tự nhiên, hơn nữa hắn cho rằng mình lần này không còn bị vu cáo hãm hại nữa.

"Là Hồ Vương làm, bổn vương cũng không biết Hồ Vương làm sao thuyết phục được Hoàng . Thậm chí có một dạo ta còn hoài nghi Hoàng có nhược điểm gì đó nằm trên tay Hồ Vương, bằng không thật sự là không thể hiểu được."

Điều nghi vấn của Ưng Vương phát ra từ tận tâm, cho nên giọng điệu cực kỳ chân thành.

Chân thành đến nỗi Hải Hậu căn bản không thể nào hoài nghi Ưng Vương.

Dù sao thù hận giữa Ưng Vương và Yêu Hoàng, bao gồm hiềm khích giữa Ưng Vương và Hồ Vương, lục địa Tây bọn họ đều rất rõ ràng.

Cục diện như hiện tại, chắc chắn Ưng Vương cũng rất bế tắc.

Cái này cũng rất hợp lý.

Cho nên Hải Hậu rất oán hận: "Hồ Vương chết tiệt, chờ bổn soái tiêu diệt Đại Càn xong, nhất định sẽ giúp Ưng Vương tiêu diệt nhãi ranh Hồ Vương, để giải mối hận trong lòng."

Ưng Vương: "…Xin vía lời của ngươi. Nguyên soái, lễ lập quốc lần này, Đại Càn hẳn là sẽ phái người đến phá đám nhỉ?"

Điều này cũng không khó đoán.

Đại Càn chắc chắn không thể để cho người ta đè đầu cưỡi cổ mình làm bậy làm bạ được.

Không làm chút chuyện gì đó mới lạ đấy.

Xưa kia Thố Tử làm lễ khai quốc cũng đều diễn tập duyệt binh bằng đạn thật, phòng ngự chính là đại đội trưởng vận chuyển.

Chẳng qua đại đội trưởng vận chuyển cuối cùng đã sợ rồi.

Nhưng Đại Càn hiện tại đã không phải là Càn đế cầm quyền nữa.

Cho nên Đại Càn rất khó túng.

Lý do này rất đơn giản, Hải Hậu cũng không có phủ nhận.

"Hẳn là có, nhưng không cần lo lắng, bổn soái tự có thu xếp."

"Vậy thì tốt."

Ưng Vương không nghĩ nhiều nữa.

Tứ hoàng tử là phản loạn là điều hắn không ngờ nhất, nhưng Ưng Vương cũng không quá để tâm.

Suy cho cùng, hắn cũng không có cảm tình gì với Đại Càn.

Lầ này mặc dù đúng là Đại Càn mất hết mặt mũi, lại còn chiến bại, đối với Ưng Vương mà nói cũng không có gì ghê gớm.

Chỉ cần Đại Hoàng tử không có nguy hiểm gì là được.

Chuyện khác Ưng Vương cũng không quan tâm.

Trái lại Nguyên Minh Chủ còn có lòng nhắc nhở Hải Hậu một câu: "Nguyên soái chớ khinh thường, đám người Cơ Trường Không vẫn là mấy kẻ quỷ kế đa đoan."

Hải Hậu cười rất tự tin: "Cơ Trường Không chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to, không đáng lo. Ở trước mặt bổn soái, Đại Càn chỉ có con đường liên tiếp bại lui là có thể đi thôi."

Nguyên Minh Chủ híp mắt lại.

Từ trên người Hải Hậu, Nguyên Minh Chủ có thể cảm nhận được sự tự tin cực độ.

Nếu sự tự tin này có thể luôn có chiến tích toàn thắng làm sức mạnh, Nguyên Minh Chủ tin tưởng Hải Hậu thật sự có thể trở thành một thế hệ quân thần.

Nhưng một khi chiến tích xảy ra vấn đề, loại tự tin này sẽ biến thành tự phụ.

Có lẽ toàn thân Hải Hậu sẽ không gượng dậy nổi, từ thịnh chuyển suy.

Bình Luận (0)
Comment