Kẻ địch chẳng những không đầu hàng, mà còn dám đánh trả lại ta (4)
Nguyên Minh Chủ không biết Hải Hậu có thể vẫn tiếp tục tự tin như vậy hay không, chỉ là hắn sinh ra một loại dự cảm xấu:
Kiêu binh tất bại!
Nhưng, Nguyên Minh Chủ đã giấu ý nghĩ của mình ở tận đáy lòng.
Dù sao hôm nay là ngày đại hỉ của lục địa Tây.
Dĩ nhiên hắn sẽ không không duyên cớ vô cớ quấy nhiễu nhã hứng của lục địa Tây.
Tạm thời yên tĩnh xem kịch là được.
Chính vào lúc này, có một tướng lĩnh đi đến bên cạnh Hải Hậu, lặng lẽ báo cáo cho Hải Hậu tình hình mới nhất.
Hải Hậu cong khoé môi lên.
Đến rồi.
Vừa may, lúc này giờ lành đã đến.
Hải Hậu lập tức tuyên bố, đại điển khai quốc chính thức bắt đầu.
Đồng thời trước khi Tứ hoàng tử tiến hành hàng loạt quy trình rườm rà, Hải Hậu chủ động lên đài tuyên bố chiến báo mới nhất ở tiền tuyến:
"Các vị, ta vừa nhận được thông tin, ngụy Càn quốc đã cử Quân Ức Thiển làm đại tướng tiên phong, ý đồ gây rối đại điển khai quốc của chúng ta. Lúc này tiền tuyến đã bắt đầu chiến đấu."
Hải Hậu vừa mới dứt lời, lập tức những tiếng ồn ào huyên náo truyền đến từ những chỗ ngồi của khách quý dự lễ.
Hôm nay đến dự lễ ngoại trừ những nhân vật lớn của Yêu Đình và Liên minh người tu chân, còn có một số hào môn thế gia, nhất là những hào môn thế gia gần khu vực bị địch chiếm đóng.
Đồng thời cũng bao gồm một số bảo hoàng đảng.
Cùng với những tên giặc bán nước đến tìm Tứ hoàng tử để nương tựa trong khoảng thời gian này.
Vẫn là câu nói kia, ngươi không thể mong đợi tất cả mọi người đều có mẹ.
Trên thế giới này cô nhi còn rất nhiều.
Lục địa Tây liên chiến thắng liên tục, ngay cả Tứ hoàng tử thuộc dòng chính thống cũng phải quy hàng, bọn chúng quy phục theo là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Ít nhất ở trong mắt chúng là hợp tình hợp lý.
Trước tiên bày tỏ một chút thành ý, như vậy về sau lúc luận công ban thưởng và phân biệt đối xử, cũng mới có thể vét được càng nhiều lợi ích.
Cho nên bọn chúng đã đến đây, xuất hiện tại nơi này.
Nhưng mà khi nghe đến Đại Càn phái binh đột kích, bọn chúng vẫn nảy sinh lo lắng và khủng hoảng khó mà ức chế.
Về bộ mặt của đám ba phải này, Hải Hậu cực kỳ rõ ràng.
Cho nên nàng rất tự tin cho bọn chúng một tấm phiếu bảo hành:
"Các vị không cần lo lắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bổn soái. Lễ lập quốc của chúng ta vẫn sẽ tiến hành như thường, ta cam đoan với mọi người, Ngụy Kiền nhất định sẽ tiến công thất bại, Đông Tây cùng vinh mới là tương lai mà chúng ta phải nghênh đón. Trận chiến tranh chính nghĩa này, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi. Mọi người có thể cùng nhau chứng kiến sự thất bại của Ngụy Kiền, ta tin không bao lâu nữa, có lẽ lễ khai quốc còn chưa chấm dứt, tiền tuyến sẽ truyền tin thắng tận đã đánh lui quân đội Nguỵ Kiền."
Hải Hậu vẫn tự tin phơi phới như thế.
Sự tự tin này đã cảm hoá được rất nhiều người.
Cho nên mọi người cũng thư giãn trở lại, mồm năm miệng mười bắt đầu tâng bốc Hải Hậu.
Hải Hậu tuy rất thích nghe, nhưng nàng biết hôm nay nhân vật chính vẫn là Tứ hoàng tử, cho nên liền để lại vị trí Center cho Tứ hoàng tử, để cho hắn bắt đầu bước ra khỏi quy trình bình thường của lễ khai quốc.
Năm - mười phút sau.
Quy trình của Lễ mừng khai quốc còn chưa đi xong.
Hải Hậu đột nhiên biến sắc.
Những người khác cũng giật thót trong lòng.
Bởi vì, bọn chúng nghe được tiếng pháo.
Hải Hậu nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
"Báo."
Có binh sĩ mặt xám mày tro chạy vào, vẻ mặt kinh hoảng.
"Nguyên soái, quân đội Đại Càn… bọn chúng đã đánh đến đây, đang ở ngoài thành rồi."
"Chuyện này không thể nào."
Hải Hậu không thể tin.
Tự vả đến quá nhanh, tựa như lốc xoáy.
Trước đó nàng còn hứa hẹn lời thề son sắt, lời nói còn đang văng vẳng bên tai này.
Hiện trường nháy mắt rộ lên.
Trên đài cao, khoé miệng Tứ hoàng tử cong lên, âm thầm lặng lẽ lui vào trong bóng đêm.
Lúc hắn đã thành công lui thân.
Cùng lúc đó.
Ngoài thành.
Công chúa Minh Châu trấn thủ trung quân, nghe thấy tiếng pháo truyền đến cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Chuyện gì thế?"
Một lát sau.
Một vị tướng quân nổi giận đùng đùng xuất hiện ở trước mặt Công chúa Minh Châu, chắp tay bẩm báo nói: "Tướng quân, bọn chúng phản rồi."
"Làm sao thế?"
"Ta đi chiêu hàng chúng, kẻ địch chẳng những không đầu hàng, còn dám đánh trả lại ta."
Công chúa Minh Châu: “…”
Trước đó những binh sĩ lục địa Tây bị trúng độc đầu hàng quá nhanh.
Các tướng lĩnh dưới quyền mình cũng đắc ý quên hình.
Trong đầu Công chúa Minh Châu vừa hiện lên ý nghĩ này, chợt nghe thấy kiêu binh hãn tướng xung quanh đều nổi giận:
"Quả là nực cười, cho bọn chúng một phát súng chính nghĩa đi!"
Công chúa Minh Châu rất bất lực.
Nàng biết Hải Hậu không dễ đánh.
Ngụy Đô cũng không dễ đánh.
Trước kia bọn họ đánh nhanh như vậy, là vì những binh sĩ này có vấn đề.
Lễ vật Đại Càn tặng cho bọn họ bị Tứ hoàng tử mang đi sớm đã được đấu giá trong âm thầm rồi.
Đó là lúc họ trả nợ.
Cho nên dọc đường đi, quân đội Đại Càn thế như chẻ tre.
Nhưng mà hiện tại thì khác.
Đã đánh tới khu vực trung tâm của kẻ địch rồi.
Hơn nữa người nơi đây chắc chắn không bị trúng độc.
Công chúa Minh Châu không cần nhìn cũng có thể đoán ra.
Lý do rất đơn giản:
Lương thực cho những binh lĩnh cấp thấp bị thiếu hụt.
Những người cấp cao có lúc nào hết lương thực chứ?
Không đời nào.
Bất cứ triều đại nào cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này.