Ngươi có tin vào ánh sáng chính nghĩa không? (1)
Từ xưa đến nay vẫn luôn là ‘kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra’.
Điểm ấy Đại Càn cũng thế, lục địa Tây cũng như thế.
Không ai mạnh hơn ai.
Trấn giữ Nguỵ Đô đều là thân tín của Hải Hậu.
Cũng là quân đội chính quy của Hải Hậu.
Bọn chúng chưa bao giờ thiếu lương thảo.
Có thứ gì tốt, đều là ưu tiên cung ứng cho bọn chúng.
Chỉ là Hải Hậu lo lắng bọn chúng sẽ bị thiệt hại quá lớn sau trận chiến, cho nên vẫn luôn rất cẩn thận khi sử dụng bọn chúng.
Nhưng mà tinh nhuệ chính là tinh nhuệ.
Muốn thông quan giống trước kia căn bản là không có khả năng.
Nhưng những kiêu binh hãn tướng cấp dưới của nàng lúc này vẫn chưa ý thức được điểm ấy.
Dù sao trước đó thông qua thật sự quá thuận lợi.
Thuận phong cục cũng đánh nhiều rồi, nghịch phong cục sẽ rất dễ bị sụp đổ.
May mà Công chúa Minh Châu bây giờ vẫn còn duy trì lý trí.
Có một tướng quân đầu óc minh mẫn là nhân tố cần thiết để chiến thắng, hiện tại lại một lần nữa chứng minh điểm này.
Công chúa Minh Châu gõ bàn, trầm giọng nói: "Câm miệng hết đi."
Nháy mắt, tất cả mọi người đều câm như hến.
Rất rõ ràng rằng Công chúa Minh Châu bất luận là quân công hay là danh vọng đều đủ để áp chế những kiêu binh hãn tướng này.
Hơn nữa trước đó bọn họ thế như chẻ tre, bọn họ càng thêm tin phục Công chúa Minh Châu.
Cho nên Công chúa Minh Châu cũng không có nói vòng vo, trầm giọng dặn dò trực tiếp: "Còn chưa có đuổi được quân đội lục địa Tây ra khỏi Đại Càn đâu, ta thấy đám các ngươi đều huênh hoang muốn lên trời rồi. Sao thế? Lục địa Tây rất yếu? Trận trước đó rốt cuộc có phải các ngươi đánh thắng hay không, trong lòng các ngươi đều không biết hay sao?"
Tất cả các tướng lĩnh dưới quyền đều lộ ra nụ cười xấu hổ.
Trong lòng bọn họ vẫn có chút khù khờ.
Quả thực, trước đó đánh quá suôn sẻ.
Công lớn chắc chắn không phải của bọn họ.
Công to thuộc về Tứ hoàng tử, thuộc về Cơ Soái, thuộc về Thượng Quan Thừa tướng đã giúp Cơ Soái và Tứ hoàng tử lật tẩy.
Bọn họ cùng lắm chỉ là ăn theo mà thôi.
Nếu như có thể hạ gục Nguỵ Đô, vậy mới gọi là bản lãnh.
Sau khi ý thức được điểm ấy, một nữ tướng chủ động lên tiếng: "Công chúa…"
Nàng còn chưa nói xong lời đã bị Công chúa Minh Châu cắt ngang: "Ở trong quân, hãy gọi ta là tướng quân."
Nữ tướng này là dòng chính cốt cán của nàng, quen gọi nàng là công chúa, cũng không phải cố ý.
Nhưng đối với Công chúa Minh Châu, nàng vẫn luôn rất chú ý kiêng kị phương diện này.
Trong quân đội không có Công chúa Minh Châu.
Chỉ có tướng quân Minh Châu.
Đây cũng là lý do rất quan trọng khiến nàng có thể đứng vững trên đỉnh ở trong quân đội.
Thân phận công chúa đối với nàng mà nói đương nhiên là trợ lực, nhưng mà từ một ý nghĩa nào đó cũng là ràng buộc của nàng.
Công chúa Minh Châu lý tưởng cao xa, cho nên cũng không khoe khoang thân phận.
Nữ tướng tự biết mình nói sai, lập tức đổi lại xưng hô của mình: "Tướng quân, lộ trình trước đó của chúng ta đều bị rò rỉ. Nếu có thể đánh hạ toàn thành trì này của kẻ địch mới là quân công đích thực."
"Đây là đương nhiên, nhưng toà thành này không sẽ công." Công chúa Minh Châu nói: "Trấn thủ toà thành này đều là tinh nhuệ và quân đội chính quy của lục địa Tây, đồng thời, bọn chúng không bị trúng độc."
Tuy trước đó cũng có suy đoán, nhưng mà nghe được chuyện chúng không trúng độc từ miệng Công chúa Minh Châu, trong lòng rất nhiều tướng lĩnh vẫn chìm xuống.
"Đó chính là một trận đánh ác liệt."
"Tướng quân, cho dù như vậy, chúng ta vẫn phải đánh."
"Từ xưa đến nay, bên thủ thành phương đều chiếm ưu thế hơn so với bên công thành, chúng ta làm sao để đánh?"
"Chuyện này phải xem sự hỗ trợ của quân bộ có lớn hay không. Tướng quân, nghe nói quân đội gần đây mới nghiên cứu ra siêu vũ khí mới?"
Rất nhiều người đều nhìn về phía Công chúa Minh Châu.
Công chúa Minh Châu gật gật đầu: "Quả đúng như vậy, hơn nữa lần này quân bộ cũng đã cung cấp cho chúng ta."
Rất nhiều người nghe vậy đều vui vẻ hẳn lên.
"Mọi người đừng vui mừng quá sớm."
Công chúa Minh Châu đúng lúc tạt cho bọn họ một chậu nước lạnh.
"Siêu vũ khí mới mà quân đội nghiên cứu chế tạo quả thật uy lực kinh người, nhưng cũng không phải vũ khí sát thương quy mô lớn, mà là loại hình vũ khí đơn thể tăng cường uy lực bùng nổ. Nói đơn giản hơn, siêu vũ khí mới nhất mà quân đội nghiên cứu chế tạo không có tác dụng lắm đối với việc công thành, nhưng thích hợp để giết cường giả hàng đầu."
Trước đó quân đội Đại Càn giải quyết uy hiếp đến từ Long cung chính là làm như vậy.
Nhưng lần đó là làm đúng ngành nghề.
Số lượng Long tộc của Long cung rất thưa thớt, nhưng thân thể sức mạnh lại cực kỳ mạnh mẽ.
Vũ khí mang tính sát thương lớn như đại pháo Thiên Nguyên bởi vì uy lực quá phân tán, ngược lại cũng không có tác dụng gì mấy với Long tộc.
Loại vũ khí mới nhất này vừa vặn phù hợp dùng để đánh úp cá thể đơn lẻ.
Nhưng lúc này đây tình huống lại khác nhau.
Chiến tranh giữa Đại Càn và Lục địa Tây chính là trận chiến giữa vận mệnh quốc gia, người tham chiến đa số đều là binh sĩ bình thường.
Vào lúc này, loại hình vũ khí tăng cường uy lực bộc phá đơn thể trông có vẻ không hợp thời mấy, bởi vì cho dù là hoả lực công kích bình thường cũng đã đủ để giết chết rất nhiều binh sĩ bình thường.
Chiến trường sử dụng vũ khí mới nhất của quân đội không phải là loại chiến dịch công thành.