Một phát xuyên tâm (1)
Vũ khí mới nhất mà quân đội Đại Càn chế tạo quả thực không thích hợp công thành.
Nhưng mà rất thích hợp để ám sát những người tu hành thuộc Liên minh tu chân giả bọn hắn.
Trên thực tế Nguyên Minh Chủ rất hoài nghi sở dĩ quân đội Đại Càn nghiên cứu chế tạo siêu vũ khí này, mục đích là để đối phó bọn hắn.
Cho nên hắn hơi lo lắng.
Hải Hậu nghe được niềm lo lắng của Nguyên Minh Chủ liền thở phào một hơi, sau đó tự tin mở miệng: "Minh chủ cứ yên tâm, trong thành ngoài thành là hoàn toàn tách biệt, hơn nữa chúng ta đã dùng khoa học kỹ thuật tân tiến nhất để chặn toàn bộ do thám thông tin từ bên ngoài. Cho nên Ngụy Kiền không thể nào tìm ra toạn độ cụ thể của chúng ta, tất nhiên là cũng không thể phóng vũ khí."
"Như vậy thì tốt."
Nguyên Minh Chủ gật đầu, tuy vẫn giữ lại chút cảnh giác, nhưng cũng không tiếp tục nghi ngờ Hải Hậu nữa.
Bởi vì lĩnh vực sở trường của hắn cũng không giống với Hải Hậu.
Lục địa Tây là cái nôi của khoa học kỹ thuật, một số phương tiện kỹ thuật vốn chưa được con người biết đến, những người tu tiên như bọn chúng vốn cũng chẳng hiểu nổi.
Hải Hậu nói có thể chặn được do thám từ Đại Càn, Nguyên Minh Chủ cũng chỉ có thể tin.
Dù sao ở phương diện này hắn chính là một học sinh tiểu học.
Phàm là một học giả cấp bậc viện sĩ giảng giải cho ngươi về công nghệ thông tin mà ngươi vốn không hiểu được, bản thân ngươi lại là một tay ngang, đổi thành ai cũng chỉ biết gật đầu.
Cái này gọi là chuyên ngành của ai người ấy thạo.
Tin chuyên gia, chung quy còn tốt hơn là tự mình nghi bậy nghi bạ.
Nguyên Minh Chủ cũng không ngoại lệ.
Cho nên, hắn cũng bình tĩnh trở lại, chuẩn bị phối hợp với Hải Hậu, triển khai quy trình lễ lập quốc cho xong.
Hải Hậu nói hai ba câu đã khống chế được hiện trường, lần nữa liền để lại vị trí trung tâm cho Tứ hoàng tử.
Nàng còn phải đi điều tra quân tình, không thể đặt hết toàn bộ tâm tư lên lễ mừng khai quốc hôm nay được.
Tứ hoàng tử đang theo dõi Hải Hậu hạ mệnh lệnh ra đâu vào đấy thong dong điềm tĩnh, sát ý trong lòng đột nhiên tăng vọt.
Hắn cho rằng lần này Hải Hậu hẳn là sẽ sụp đổ rồi.
Lục địa Tây cũng sắp sụp đổ.
Không ngờ Hải Hậu lại dễ dàng khống chế được cục diện như vậy.
Hắn muốn công thành lui thân, Hải Hậu cũng không cho hắn thời gian và cơ hội.
Tứ hoàng tử xác nhận qua ánh mắt, Hải Hậu là người chắc chắn phải giết.
Giữ nàng ta lại sẽ là một mối uy hiếp to lớn của Đại Càn.
Nhưng muốn giết Hải Hậu quả thực cũng không dễ.
Hơn nữa nghe ý tứ vừa nãy của Hải Hậu, cho dù Quân đội Đại Càn muốn tiến công vào cũng rất khó khăn.
Trong lòng Tứ hoàng tử không khỏi dâng lên một chút lo lắng.
Tốn công như vậy, nếu Đại Càn chỉ làm đến nước này, tuy cũng thu hoạch được kha khá, nhưng mà còn cách xa kỳ vọng rất nhiều.
Ngay khi Tứ hoàng tử đang nghĩ như vậy, trong lòng hắn đột nhiên khẽ động.
Không đúng.
Có động thái lạ.
Hơn nữa động thái khác thường này không phải phát từ người của Hải Hậu và lục địa Tây, mà là người nằm trong danh sách Cơ Soái cho hắn.
Thậm chí không chỉ có người trong danh sách.
Còn có mấy người hắn căn bản không biết, nhưng mà giờ phút này lại đang làm những động tác giống nhau.
Nguyên Minh Chủ là người thứ hai phát hiện có người dị thường.
Hắn không có danh sách có sẵn giống Tứ hoàng tử, cho nên hắn có thể phát hiện được hoàn toàn là nhờ vào sức quan sát nhạy bén của mình.
"Đừng nhúc nhích."
Nguyên Minh Chủ hét lên vẫn đã quá muộn.
Bảy tia sáng ngũ sắc chớp mắt bay lên không trung.
Mà khởi nguồn của bảy ánh hào quang này đều đến từ những người bên cạnh Hải Hậu, Nguyên Minh Chủ, Ưng Vương.
Ngay sau đó.
Bảy tia sáng càng chói mắt hơn đang gào thét xông tới, từ trên trời giáng xuống.
Tứ hoàng tử hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hốc mắt chốc lát trở nên đỏ bừng.
Phương tiện kỹ thuật của lục địa Tây quả thực dẫn trước Đại Càn một thời đại.
Vũ khí mới nhất của quân đội Đại Càn chế tạo ra không thể khoá mục tiêu, cũng không thể ám sát mục tiêu.
Cho nên, có một vài bóng hình đang lướt qua lưỡi đao và đi trong bóng tối, chiến đấu trong trái tim của kẻ thù.
Bọn họ vẫn luôn đang ngủ say.
Cho đến giờ phút này.
Bọn họ lấy thân thể máu thịt, tiếp dẫn "Chính nghĩa đến từ thiên đường" của Đại Càn.
Tứ hoàng tử nhớ ra trước khi hắn đến, Cơ Soái đã nói với hắn một câu cuối cùng:
"Điện hạ, ngươi tin vào ánh sáng chính nghĩa không?"
"Cái gì?"
"Ngươi sẽ tin thôi."
…
Không thể nghi ngờ, những người nằm vùng này đang chủ động lộ diện, tiếp dẫn vũ khí của Đại Càn.
Theo cách nói dân gian, có thể tóm tắt thành bốn chữ:
Hãy bắn ta đi!
Những người nằm vùng này bùng nổ bất ngờ không kịp trở tay.
Cho dù là Nguyên Minh Chủ là người đầu tiên phát hiện điều bất thường, nhưng mà phản ứng của hắn cũng không nhanh như vậy.
Chủ yếu là Nguyên Minh Chủ cũng không biết những người này muốn làm gì.
Cho đến khi bảy tia "Ánh sáng chính nghĩa " từ trên trời giáng xuống.
Nguyên Minh Chủ thầm mắng một tiếng, cuối cùng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn hối hận rồi.
Không nên tới dự buổi náo nhiệt ngày hôm nay.
Lục địa Tây muốn chia rẽ Đại Càn thì liên quan gì đến hắn chứ?
Kết quả lại phải chịu trận tai bay vạ gió này.
Hải Hậu cũng là cái đồ bịp bợm.
Vừa rồi còn lời thề son sắt, khẳng định chắc chắn không có vấn đề, kết quả hiện tại nàng ta cũng tự khó bảo toàn mình.