Một phát xuyên tâm (2)
Nguyên Minh Chủ nhìn thoáng qua Hải Hậu, thấy xung quanh nàng ta đã xuất hiện một cái quầng khí trong suốt, liền biết nàng ta đã sử dụng ngón nghề đặc biệt của mình.
Hắn cũng không do dự nữa.
Rời khỏi đây là không có khả năng.
Nguyên Minh Chủ đã phát hiện, “Chính nghĩa trời giáng” từ trời giáng xuống lần này đã khoá chặt mục tiêu vào hắn.
Bất luận hắn chạy đến nơi nào thì làn công kích này đều bám sát phía sau hắn như hình với bóng.
Chỉ có một con đường duy nhất là gắng gượng chống lại.
Về phần có bị thương hay không?
Quản nhiều như thế làm gì.
Nguyên Minh Chủ cắn chặt răng, đúng lúc này, hắn phát hiện một cái đầu sắt:
Ưng Vương!
Không thể nghi ngờ, Ưng Vương nhất định cũng có thể cảm ứng được công năng khoá mục tiêu của vũ khí này.
Nhưng mà Ưng Vương không tin.
Hắn vốn có một thân phi hành cực nhanh, cho nên, hắn muốn thử một lần xem tốc độ của mình có thể né được đòn công kích này hay không.
Sau đó…
Ầm!
Giữa không trung vang lên một tiếng nổ lớn.
Sau đó, Ưng Vương bị đụng bay ra ngoài theo một đường vòng cung đẹp đẽ.
Đường vòng cung này bay về phương xa bất định.
Ưng Vương cũng không rõ sống chết.
Nguyên Minh Chủ chưa kịp thương hại cho Ưng Vương, nỗi đau đớn kịch liệt cũng đã truyền khắp toàn thân hắn.
Giờ khắc này, toàn thân Nguyên Minh Chủ được tử khí vờn quanh, thấp giọng nói: "Thi hóa."
Mục tiêu cuối cùng vũ khí mà Đại Càn phát triển ra chính là tiêu diệt mục tiêu sống.
Mà năng lực "Thi hóa" của Nguyên Minh Chủ, chính là chủ động biến mình thành một cỗ thi thể.
Trước khi bị kẻ địch giết chết, thì hãy tự giết mình trước.
Đây là một đấu pháp không có chí khí.
Nhưng trên thực tế, biện pháp này rất hữu ích.
Bởi vì thi hóa đã tăng cường tối đã năng lực phòng ngự của hắn.
Hơn nữa bởi vì Nguyên Minh Chủ đã mất đi mùi cơ thể sống, dẫn đến quân đội Đại Càn mất đi công năng khoá mục tiêu, đòn công kích sau bị trì trệ không thể phóng ra nữa.
Nhờ vào cơ hội này, Nguyên Minh Chủ không dám nán lại giây phút nào, vội vã tháo chạy.
Về phần những người khác, hắn không quản được nhiều như vậy.
Ban đầu Ưng Vương cũng lựa chọn giống như Nguyên Minh Chủ.
Có điều Ưng Vương bị thương nặng hơn nhiều so với Nguyên Minh Chủ.
Hơn nữa bởi vì bị đòn công kích thứ nhất đánh trúng, dẫn đến khí tức của Ưng Vương đã hoàn toàn bị khoá mục tiêu.
Ưng Vương cảm nhận rõ ràng phát "Thiên hàng chính nghĩa" tiếp theo có thể lao đến bất cứ lúc nào.
Hắn thầm chửi trong lòng.
Chuyện hôm nay khẳng định có thể lấy được tín nhiệm của Yêu Hoàng, nhưng mà cái giá cũng quá lớn rồi.
Hơn nữa trước đó Đại Hoàng tử lại không thông báo gì cho hắn.
Điều này khiến hắn vừa sợ vừa giận, vội vàng liên hệ với Đại Hoàng tử, thông báo tình huống nguy hiểm của mình cho Đại Hoàng tử biết.
Đại Hoàng tử cũng bị dọa giật nảy mình.
Ưng Vương không thể chết được.
Nếu không còn Ưng Vương, sao hắn còn bào tiền Yêu Hoàng được nữa chứ?
Đại Hoàng tử vội vàng giải thích: "Lão sư, việc này ta không biết thật."
Ưng Vương nổi giận: "Hiện tại là lúc thảo luận à? Ngươi nhanh bảo đội quân Đại Càn ngừng công kích ta mau lên!"
Đại Hoàng tử vội vàng liên hệ Cơ Soái, mau mau bảo quân đội từ bỏ truy đuổi tấn công Ưng Vương.
Lý do đưa ra chính là Đại Càn hiện tại không thể trở mặt với Yêu đình, nếu không trước sau đều là kẻ thù.
Lựa chọn này rất sáng suốt, hơn nữa lý do cũng ổn định dùng được lâu dài.
Mọi người đều biết, Ưng Vương và Hồ Vương là mối quan hệ đối địch.
Người phía bên Đại Càn vốn cũng không muốn cho Hồ Vương thống trị Yêu đình, nhất là trong tình trạng mối quan hệ giữa Hồ Vương và Đại Hoàng tử chặt chẽ như thế.
Đại Hoàng tử có thể nói thay cho Ưng Vương, rất nhiều người ở Đại Càn xem là một chuyện tốt, chứng tỏ Đại Hoàng tử cũng không có lấy lợi ích của Hồ Vương làm trọng mà vẫn suy xét đến lợi ích của Đại Càn nhiều hơn.
Vì thế mà Cơ Soái còn đặc biệt hạ khẩu lệnh nội bộ nghiêm cấm truyền việc này ra ngoài, dẫu sao tuy Đại Càn không muốn để cho thế lực và sức ảnh hưởng của Hồ Vương càng thêm bành trướng, nhưng mà giai đoạn hiện tại quả thật rất cần Hồ Vương trợ giúp Đại Càn.
Cho nên cũng không thể đắc tội Hồ Vương.
Nhìn như mâu thuẫn, thật ra chính là nghệ thuật chính trị.
Giải quyết xong uy hiếp đến từ quân đội Đại Càn, Ưng Vương liền thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra nếu như kiên cường chống chọi, Ưng Vương cũng chưa chắc đã nguy hiểm đến sinh mệnh.
Thực lực của hắn không phải là nói chơi.
Chỉ là Ưng Vương cũng không muốn liều mình với quân đội Đại Càn.
Không cần thiết lắm.
Vấn đề có thể giải quyết bằng cách đi cửa sau tất nhiên là tốt hơn nhiều so với việc xông vào cửa chính rồi.
Với người từng chết một lần, từng chịu đòn hiểm như Ưng Vương, hắn đã không còn ‘đầu sắt’ như vậy nữa.
Sau khi nguy hiểm biến mất, Ưng Vương mới có lòng dạ hỏi han: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Câu trả lời của Đại Hoàng tử cũng khiến cho Ưng Vương cạn lời.
Đại Hoàng tử: "Ta cũng không biết sao lại thế này, kế hoạch tác chiến mà quân đội đặt ra căn bản không có báo cáo với ta."
Ưng Vương: "…"
Hắn đã nhìn thấy đâu đó bóng dáng của Yêu Hoàng từ trên người Đại Hoàng tử.
Hồ Vương đưa ra quyết định cũng chưa bao giờ báo cáo cho Yêu Hoàng.
Đại Hoàng tử bắt đầu có mùi như Yêu Hoàng rồi.
Tốt lắm.
Đây có lẽ là một dấu hiệu tốt.
Đối với mưu kế của bọn hắn mà nói thì đây cũng là một sự tiến bộ.