Một phát xuyên tâm (3)
"Đừng quên giao ước giữa chúng ta."
Ưng Vương nhắc nhở Đại Hoàng tử một chút.
Đại Hoàng tử lập tức trả lời: "Đương nhiên sẽ không quên, lão sư yên tâm. Giải quyết xong uy hiếp từ Lục địa Tây, ta sẽ đặt trọng tâm vào Yêu đình. Lão sư à, hiện tại ngài vẫn nên mau chóng trở lại Yêu đình đi, đúng lúc nhân cơ hội này giành lấy tín nhiệm của Yêu Hoàng."
Hồ Vương qua lại thân thiết với Đại Càn là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng là chuyện mà Yêu Hoàng ngầm đồng ý.
Trong loại tình huống này, Ưng Vương càng đối địch với Đại Càn, địa vị của Ưng Vương cũng càng được củng cố.
Yêu Hoàng cũng càng muốn nhìn thấy loại cục diện này.
Đây chính là thuật cân bằng trong mắt người thượng vị.
Yêu Hoàng cũng đang dùng thuật này.
Ngụy Quân rất chướng mắt cái thứ gọi là thuật cân bằng, bởi vì một khi bị nhìn thấu thì sẽ rất dễ dàng thao túng suy nghĩ của người thượng vị, từ đó bắt đầu đánh trả lại.
Hoàng đế Gia Tĩnh chính là nạn nhân của trò đó.
Khi vừa bắt đầu thượng vị, Hoàng đế Gia Tĩnh đã vận dụng thuật cân bằng đùa bỡn đám đại thần trong lòng bàn tay. Sau này khi các đại thần đã hiểu rõ chiêu trò này, liền chơi lại Hoàng đế Gia Tĩnh.
Luôn có người nói Gia Tĩnh làm Hoàng đế vô dùng thông minh, thật ra cũng chỉ thế mà thôi, đằng sau hoàn toàn bị các đại thần tròng mũi dắt đi.
Theo Ngụy Quân, chiêu trò này không có tiền đồ gì, chỉ biết tổn hại nội bộ.
Nhưng dù sao không phải ai cũng có tư duy như Ngụy Quân.
Rất nhiều người thượng vị đều thích chơi cái chiêu này, Yêu Hoàng cũng không ngoại lệ.
Hiện tại Ưng Vương cũng đã hiểu rõ loại tâm tư này của Yêu Hoàng.
Cho nên, trong quá trình chung đụng với Yêu Hoàng, Ưng Vương cũng dần dần bắt đầu nắm giữ quyền chủ động.
Cùng lúc đó.
Ngoại thành.
Sau khi quân đội Đại Càn phát động tiến công, không chỉ là khiến Hải Hậu ở trong thành ngỡ ngàng, mà ở ngoài thành, quân đội Đại Càn cũng có hơi sửng sốt.
Vì vậy lần tiến công này không do bọn họ khởi xướng.
Công chúa Minh Châu chỉ nói với bọn họ là mang theo một khẩu Đại pháo Thiên Nguyên, nhưng vừa rồi rõ ràng không phải là công kích từ Đại pháo Thiên Nguyên.
Trận lần này, ngoại trừ bọn họ ra, thì vẫn còn có người khác tham dự.
Trong lúc bọn họ đang ngỡ ngác, Công chúa Minh Châu đã ra tay.
Lấy thế sấm sét, một thương đã xuyên qua bụng của một nữ tướng.
Chính là nữ tướng trước đó ở trong hội nghị thượng đã gọi nàng là "Công chúa Minh Châu".
Động tác của nàng quá nhanh, nhanh đến nỗi những người khác còn chưa kịp phản ứng thì chiến đấu đã chấm dứt rồi.
Nhưng thủ hạ của Công chúa Minh Châu phần lớn đều là tinh binh cường tướng, tuy nhiên sự việc xảy ra đột ngột, nhưng bọn họ trong nháy mắt đã cảnh giác hẳn lên.
Một vài người còn bình tĩnh thay Công chúa Minh Châu chặn lại những phương hướng có khả năng bị đánh lén.
Công chúa Minh Châu không để ý đến họ, nàng chỉ lẳng lặng nhìn vị nữ tướng này.
"Ngươi có điều gì nói với ta không?" Công chúa Minh Châu hỏi.
Ánh mắt nữ tướng lộ vẻ không cam lòng: "Ngươi phát hiện từ lúc nào?"
"Một tháng trước." Công chúa Minh Châu thản nhiên nói: "Đệ Nhị từ ty An Toàn đích thân đến thông báo cho ta thông tin này."
"Ty An Toàn? Đệ Nhị?"
Trong ánh mắt nữ tướng toát ra vẻ căm thù rõ ràng, sau đó lại chuyển thành bất đắc dĩ.
Ty An Toàn cũng chính là Ty Giám sát tiếng tăm lừng lẫy.
Ngã trên tay bọn họ, nàng ta chỉ có thể thừa nhận.
"Vì sao lại phản bội ta?" Công chúa Minh Châu trầm giọng hỏi.
Nữ tướng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc lại không chút nhụt chí, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt Công chúa Minh Châu, cười lạnh nói: "Không phải ta phản bội ngươi, là ngươi phản bội ta."
Công chúa Minh Châu híp mắt lại, thản nhiên nói: "Nói tiếp đi."
"Quân Ức Thiển, ngươi còn nhớ rõ ta đi theo ngươi là vì cái gì không?"
Công chúa Minh Châu nhớ lại một chút.
Theo sau nàng hơi giật mình.
"Chỉ vì như vậy?"
Nữ tướng đột nhiên kích động hẳn lên: "Cái gì gọi là chỉ vì như vậy? Quân Ức Thiển, chúng ta luôn vây quanh ngươi, nguyện trung thành với ngươi, đi theo ngươi cũng là vì muốn ngươi làm Hoàng đế, muốn cho ngươi trở thành nữ Hoàng đế đệ nhất trong thiên hạ, trở thành tấm gương của phái nữ thiên hạ chúng ta. Nhưng mà ngươi thì sao? Ngươi không thấy có lỗi với sự ủng hộ của chúng ta sao? Hiện tại ngươi đã cách ngôi vị hoàng đế càng ngày càng xa, ngươi đã không còn xứng làm tấm gương mẫu mực của nữ nhân bọn ta nữa."
"Ta chưa bao giờ muốn làm chuẩn mực của nữ nhân thiên hạ, đương nhiên, ta không phủ nhận ở phương diện này ta đã chiếm không ít lợi ích."
Vẻ mặt Công chúa Minh Châu bình thản, nàng đã rõ ràng vì sao nữ tướng này lại phản bội.
Chỉ là nàng không thể chấp nhận.
"Chỉ vì ta cách ngôi vị hoàng đế ngày càng xa, cho nên ngươi chuẩn bị đi nương nhờ vào một nữ nhân khác có vẻ xứng đáng được tận hiến hơn sao?"
"Có cái gì không đúng à?" Nữ tướng hỏi ngược lại.
Giọng điệu Công chúa Minh Châu có chút cổ quái: "Đệ Nhị nói cho ta biết, tài sản của ngươi không có gì gia tăng, đời sống của người nhà ngươi cũng không có chút gì cải thiện."
Nữ tướng nắm chặt hai tay, vẻ mặt phẫn nộ: "Quân Ức Thiển, ngươi đừng quá coi thường ta. Ta đang đấu tranh cho sự giải phóng phụ nữ trong thiên hạ, chớ lấy cái vật ngoài thân công danh lợi lộc để vấy bẩn lý tưởng của ta."
"Cho nên vì thế mà không tiếc phản quốc sao?" Công chúa Minh Châu hỏi.
"Phụ nữ trên thiên hạ là một nhà đình, hà cớ gì phải câu nệ quốc gia?"
Trên mặt nữ tướng lóe lên tình yêu to lớn.