Sư phụ lại lần nữa yêu ta (2)
Sau khi bóng dáng của Ngụy Quân biến mất, Đại Hoàng tử lập tức phát hiện ra một chuyện.
Hắn bế quan.
Trên thánh chỉ viết như thế.
Hắn rất muốn nói mình không có ra thánh chỉ như vậy.
Nhưng mà Thượng Quan thừa tướng tình ý chân thành nói với hắn: Không, ngươi đã ra.
Đại Hoàng tử: “Đây là ngươi giả truyền thánh chỉ đấy thừa tướng.”
Thượng Quan thừa tướng mỉm cười: “Bệ hạ nói đùa, thánh chỉ là tự ngài đóng dấu.”
Đại Hoàng tử: “... Thừa tướng, làm như vậy gạt được mùng một có gạt được mùng mười lăm không? Chỉ cần trẫm công khai lộ mặt một chút, lời nói dối sẽ tự sụp đổ.”
“Bệ hạ cứ thử đi?”
Cuối cùng Đại Hoàng tử vẫn không thử.
Hắn cũng không muốn trực tiếp đối đấu với bọn Ngụy Quân.
Hơn nữa khi mới lên ngôi, hắn với mấy ngườ Thượng Quan thừa tướng, Cơ soái đã có thỏa thuận.
Nói đến cùng hắn cũng không phản bội.
Chỉ là có một chút ích kỷ.
“Thừa tướng, trẫm vẫn luôn chưa từng thay đổi lập trường của chính mình, trẫm chỉ muốn cứu mẫu thân của mình, đây có gì sai sao?” Đại Hoàng tử không cam lòng hỏi.
Thượng Quan thừa tướng nhìn Đại Hoàng tử còn chưa phục, thầm thở dài.
“Bây giờ lão thần đã hiểu tại sao Ngụy đại nhân nói muốn hủy bỏ chế độ quân chủ.”
“Tại sao?”
“Một khi hoàng đế có ích kỷ của bản thân, thì sẽ có nhiều chuyện khó khống chế. Bệ hạ, ngươi muốn cứu mẫu thân của mình không sai, nhưng đối với Đại Càn mà nói, Ma Quân quan trọng hơn. Ma Quân là cường giả đứng đầu có thể quyết định vận mệnh quốc gia, còn mẫu thân ngươi cũng chỉ là một hồ yêu thực lực thấp kém. Một cái mạng của Ma Quân, thậm chí có thể nghịch chuyển một mấu chốt tình hình chiến sự. Còn một cái mạng của mẫu thân ngươi đổi được gì? Tâm trạng của ngươi vui vẻ?”
Thượng Quan nói rất rõ ràng: “Nói đến cùng, cũng chỉ là ích kỷ của riêng ngươi thôi. Ngươi báo hiếu lại muốn hy sinh lợi ích của quốc gia, làm trên dưới Đại Càn trả giá cho lòng hiếu thảo của ngươi, ngươi còn hỏi ta có sai không? Đương nhiên là có sai.”
Nói xong, Thượng Quan thừa tướng cũng rời khỏi hoàng cung.
Hắn không nghĩ rằng đạo lý này Đại Hoàng tử không biết.
Chỉ là nói đến cùng, bản tính con người khó thoát khỏi ích kỷ mà thôi.
Trong thiên hạ, có mấy người có thể làm được công chính liêm minh đâu?
Trong xương cốt của hắn cũng chỉ là một người ích kỷ.
Nhưng hắn tốt hơn Đại Hoàng tử ở chỗ, tuy hắn cũng muốn chăm sóc người thân của mình, nhưng hắn chỉ dừng lại ở bước suy nghĩ.
Vì kế hoạch cho tương lai của Thượng Quan Tinh Phong, hắn vẫn đặt Thượng Quan Tinh Phong ở tam giác đẫm máu gian nan nguy hiểm nhất.
Làm một thừa tướng phải có lập trường.
Đại Hoàng tử không làm được.
Điều này rất bình thường.
Nhưng bọn họ hiểu cho, lại chưa chắc muốn chấp nhận.
Chờ đến khi cả Ngụy Quân với Thượng Quan thừa tướng đều rời đi, Đại Hoàng tử trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng…
Một hư ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
“Bổn tọa đã nói rồi, kết quả sẽ như thế thôi, bây giờ ngươi đã tin chưa.”
Nhìn hư ảnh đang nói chuyện này, hai mắt Đại Hoàng tử âm u.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ngươi vẫn chưa có tư cách biết đâu.”
hư ảnh đứng khoanh tay, hỏi mỉm cười, nói: “Ngươi chỉ cần biết, ta có thể giúp ngươi là đủ rồi.”
“Ma Quân không muốn giúp ta, ngươi có thể làm gì nữa?”
“Mềm không ăn, vậy mạnh bạo là được.”
“Mạnh bạo với Ma Quân?”
Đại Hoàng tử nhìn hư ảnh với ánh mắt nhìn người ngu.
“Ngươi có biết mình đang nói gì không? Từ xưa đến nay chỉ có Ma Quân mạnh bạo với người khác, ngươi kêu ta mạnh bạo với Ma Quân?”
hư ảnh nhàn nhạt nói: “Đừng thần thánh hóa Ma Quân, ngươi biết trên người Ma Quân có thương tích không?”
“Đương nhiên.”
Đây không phải bí mật.
“Thương tích của Ma Quân chính là ta làm ra.”
Đồng tử của Đại Hoàng tử co lại dữ dội.
Bí mật này, hắn thật sự không ngờ được.
Mà ngay sau đó, hư ảnh lại tiết lộ một bí mật động trời.
“Đao Thần hạ phàm đuổi giết Ma Quân, cũng là ý của bổn tọa.”
Đại Hoàng tử không thể ngồi yên.
Hắn biết chắc chắn hư ảnh này có lai lịch bất phàm.
Nhưng ghê gớm đến mức độ này, vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Quan trọng là, đối mặt với người ghê gớm như vậy, hắn không biết phải làm sao đây.
“Các hạ mạnh mẽ như vậy, tại sao lại muốn giúp ta?”
“Bởi vì ngươi thú vị, với lại, sau khi cho ngươi ra tay với Ma Quân cục diện sẽ rất thú vị.”
Trong ánh mắt của hư ảnh lóe lên tia sáng.
“Ta rất chờ mong sau khi ngươi cướp mạng của Ma Quân sẽ phát sinh chuyện gì, ta nóng lòng muốn thấy những chuyện sẽ phát sinh kia.”
Đại Hoàng tử không còn gì để nói.
Hắn không phát hiện hư ảnh đang nói dối.
Nhưng hắn cảm giác được hư ảnh đúng là một kẻ điên.
“Ngươi không cần lợi ích gì cả?”
“Không cần phải lo lắng ý đồ của bổn tọa, không phải bổn tọa không cần gì, là ngươi không hiểu thôi. Chỉ cần ngươi ra tay với Ma Quân là bổn tọa đã có thể nhận được kết quả mong muốn.”
“Nhưng hiện tại trẫm không phải đối thủ của Ma Quân, trừ khi kéo theo toàn bộ Hoàng thất. Dù vậy, cũng không biết có thể giết được Ma Quân hay không, lại càng không biết dưới tình huống Ma Quân không đồng ý làm sao thay đổi tính mạng của nàng, xin các hạ chỉ bảo cho ta một con đường.”
Thao tác này quá cao cấp.
Đại Hoàng tử không hiểu chút nào.
Hư ảnh hiểu.
Hơn nữa hắn cũng bằng lòng giúp Đại Hoàng tử.