Lòng hiếu thảo không được phép nghi ngờ (4)
"Lão sư, ngươi hình như đã quên một chuyện. Lúc trước sư huynh sở dĩ dám không ngừng đi khiêu chiến ngươi, là vì dám chắc ngươi sẽ không dễ dàng giết hắn. Phương thức tiến bộ mà ngươi tìm kiếm là sự giúp đỡ đến từ những cường giả khác, những cường giả thông thường đã không còn tác dụng gì đối với ngươi, càng là những cường giả gần bằng ngươi, mới càng có thể nâng ngươi tiến bộ lên một bậc.”
Đạo lý này cũng là điều bình thường.
Một người tỷ phú,thấy trên mặt đất có một trăm tệ, hắn căn bản lười nhặt lên.
Đến chú ý còn không thèm chú ý.
Điều hắn thật sự chú ý, là những cơ hội và của cải hàng tỷ giống như thế.
Cho nên Đạo Tổ đối với sinh linh bình thường mà nói thật ra uy hiếp không lớn.
Ít nhất là đợi sau khi Đạo Tổ trưởng thành, sẽ không thèm can thiệp đến sự sống chết của những sinh linh bình thường kia.
Cũng chính vì nắm chắc được thái độ này của Đạo Tổ, năm đó Thiên Đế mới có thể kiên trì dưới trướng của Đạo Tổ.
Bằng không với sự chênh lệch giữ bọn họ lúc ban đầu, một bạt tai của Đạo Tổ có thể đánh chết hắn, căn bản không có cơ hội cho hắn phản kích sau này.
"Lão sư ngươi là như thế, nhưng sư huynh và ngươi không cùng đường, huynh ấy không cần dựa vào nuốt chửng ngươi mới có thể đạt được tiến bộ. Vì thế năm đó ngươi không nỡ giết huynh ấy, nhưng huynh ấy thì không tiếc giết ngươi đâu.”
"Hắn không nỡ giết chết ta." Đạo Tổ vô cùng tự tin.
Bạch Khuynh Tâm làm ra vẻ kính cẩn lắng nghe: "Tại sao?"
"Ta còn sống, Thiên đình từ đầu đến cuối sẽ có một kẻ thù hư ảo. Ta chết rồi, Thiên đình sẽ thật sự tan rã. Ta rất quan trọng đối với hắn, trước kia như thế, hiện tại như thế, tương lai vẫn sẽ như thế. Sức mạnh và năng lượng của hắn, có một nửa đến từ ta, hắn làm sao có thể nỡ giết ta chứ? Hơn nữa đồ nhi tốt, ngươi thật sự cho rằng năm đó hắn không giết được ta sao?
Bạch Khuynh Tâm đột nhiên kinh ngạc.
"Lão sư ngươi có ý gì? Sau đó ta không rõ sư huynh làm như thế nào đánh bại ngươi, nhưng mà đạt đến cấp bậc của các ngươi, cao thấp nhiều nhất chỉ lệch một chút, huynh ấy lấy gì để giết chết ngươi?"
"Năm đó nếu không phải hắn, ta đã giết chết ngươi rồi." Đạo Tổ lạnh giọng nói.
Bạch Khuynh Tâm không thể phản bác.
Kí ức về điều này của nàng đã khôi phục lại, có thể cảm nhận rõ ràng được sự đáng sợ của cái chết lúc đó.
"Trên lý thuyết, ta quả thực bất tử bất diệt, nhưng trên lý thuyết, ta càng không bị bại trong tay hắn. Hiện thực là hiện thực, lý thuyết là lý thuyết. Sự tồn tại như ta và hắn, bản thân độ cao mà chúng ta đạt được đã đạp lên mấy quy tắc mà nhiều cường giả khác coi là luật thép . Trong mắt bọn họ, những chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra, đạt tới độ cao của bọn ta, không gì là không thể, chỉ có những chuyện bọn ta tạm thời chưa làm được.”
Bạch Khuynh Tâm nắm chặt nắm tay.
Đáng ghét, bị hắn làm ra vẻ rồi.
Đáng giận hơn là nàng lại thấy Đạo Tổ nói có lý.
Có rất nhiều chuyện trước kia cho rằng không có khả năng.
Nhưng cuối cùng đều đã có người làm được.
Bởi vì có những người tin chắc chắn không có khả năng.
Còn có một số người không tin, bọn họ chỉ cho rằng là năng lực của mình không đủ.
Cho nên, những người ở vế trước trở thành mẫu số.
Còn những người ở vế sau đã tạo ra lịch sử.
"Khi ấy ta cảm thấy giống như lúc ngươi xém chút nữa chết trong tay ta, cảm nhận rõ ràng được bóng tối và sự đáng sợ của cái chết. Nhưng trước khi ta cảm thấy sắp tan thành mây khói, hắn đã ngừng tay. Ta đã nói rồi, ta rất quan trọng đối với hắn. Cũng giống như tầm quan trọng của hắn đối với ta, hắn không nỡ giết chết ta đâu.”
Bạch Khuynh Tâm: ". . . Mặc dù ta không biết vấn đề xuất phát từ đâu, nhưng ta thấy rằng lão sư ngươi có chút tự mình đa tình rồi."
Đạo Tổ cười ha ha: "Chuyện giữa bọn ta, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu. Có những chuyện chỉ có trong lòng bọn ta hiểu rõ, người ngoài cuộc như ngươi không cách nào đoán được."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
"Tóm lại, ta có suy tính của ta, cũng có sự tự tin của ta. So với ta, ngươi càng nguy hiểm hơn. Cho nên, ngươi vẫn nên mau chóng làm cho bản thân mạnh mẽ lên đi. Ta thật sự không hy vọng có một ngày hắn cần đến sự giúp đỡ của ngươi, ngươi lại bất lực." Đạo Tổ nói.
Bạch Khuynh Tâm càng cảm thấy kỳ quái hơn.
"Lão sư, nếu ngươi cho rằng sư huynh rất mạnh, cũng khẳng định có kế hoạch dự phòng, sao lại bắt đầu lo lắng thay cho huynh ấy rồi?"
"Bởi vì ta cũng sợ hắn chết trong tay những cường giả khác." Đạo Tổ nói: "Tính mạng của hắn, chỉ được mình ta lấy, không ai được phép đụng tới hắn trước ta.”
Bạch Khuynh Tâm không nhịn được nữa, hỏi ra câu hỏi trong lòng: "Lão sư rốt cuộc giới tính của ngươi là gì? Không phải là nữ đấy chứ?"
Lúc này đây Bạch Khuynh Tâm nhìn thấy rõ ràng được sự khinh bỉ từ trong ánh mắt của Đạo Tổ.
"Trong đầu ngươi chỉ có tình yêu nam nữ nông cạn thôi sao? Ngươi thật sự làm ta rất thất vọng. Nếu ngươi có được một nửa tâm tính và tầm nhìn của hắn, có lẽ năm đó ta đã giữ ngươi lại đến cuối cùng để tận hưởng chứ không phải hắn.” Đạo Tổ lạnh giọng nói.
Mặc dù bị khinh bỉ, nhưng Bạch Khuynh Tâm lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn đối với việc tâm tính và tầm nhìn của mình không bằng Thiên Đế và Đạo Tổ, nàng đã chấp nhận rồi.
Không bằng thì không bằng thôi.
Có gì to tát.