Thiên Đế Đạo Tổ song song lật xe (1)
Chỉ cần ta không thèm bận tâm đến, thì ngươi sẽ không thể châm biếm được ta.
Đâu phải tất cả mọi người đều nhắm đến trở thành đệ nhất vũ trụ.
Không cùng mục tiêu theo đuổi, Bạch Khuynh Tâm còn khinh bỉ Đạo Tổ suốt ngày đấu đá lẫn nhau á, chỉ là nàng không nói thôi.
Dù sao chỉ cần không giành Ngụy lang với mình, tất cả chuyện khác đều là việc nhỏ.
"Vì vậy lão sư ngươi thật sự chỉ là lo lắng cho sư huynh?"
"Đương nhiên, ta sợ hắn quá mạnh, cũng sợ hắn quá yếu. Quá mạnh thì ta không đối phó được hắn, còn quá yếu. . .rất có khả năng sẽ chết trong tay kẻ khác. Cho nên ta vừa phải đối phó hắn, cũng phải gắng sức bảo vệ hắn."
Đạo Tổ thở dài: "Nhưng ta đoán, hắn không ở Thiên đình, mà lại chạy tới nơi này, chắc là có âm mưu gì đó đang chờ ta. Ta vô cùng nghi ngờ, hắn đã đào một cái bẫy, đang chờ ta nhảy vào. Lòng hiếu thảo của hắn, ta chưa bao giờ hoài nghi."
Bạch Khuynh Tâm: "ㄟ (▔▔) ㄏ "
Nàng có một cảm giác, không biết đúng hay không:
Đạo Tổ e rằng đã bị Thiên Đế PUA thành công rồi.
"Lão sư."
"Nói."
"Ta cảm thấy ngươi đã bị dạy dỗ thành hình dạng của sư huynh rồi."
"Cút."
"Ta nghiêm túc đấy."
"Ta cũng vậy."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Được thôi, có thể là do tầm nhìn của nàng thấp rồi.
Nàng vẫn là cảm thấy Đạo Tổ bị Thiên Đế PUA thành công rồi.
Đạo Tổ đủ hiểu Bạch Khuynh Tâm, rất dễ dàng liền đoán được Bạch Khuynh Tâm đang suy nghĩ cái gì, nhất thời có chút tức giận.
"Ngươi có thể có chút tầm nhìn hay không, đừng lúc nào trong đầu cũng chỉ có mấy chuyện vặt vãnh đó. Tâm tính như ngươi, thật là có lỗi với thiên phú của ngươi, quả thật là phung phí của trời.”
Bạch Khuynh Tâm không thèm để tâm.
"Lão sư, các ngươi cứ phấn đấu việc các ngươi, ta an nhàn việc ta, không ảnh hưởng gì đến nhau nha. Điểm đáng ghét nhất của ngươi là cứ bắt ta phải cùng các ngươi phấn đấu, dựa vào cái gì? Tại sao ta không được làm một đứa phế vật ăn chơi chờ chết? Ta thích sống bất cần, không được sao?"
Bạch Khuynh Tâm hỏi ngược với lời nói chính đáng.
Nàng có thiên phú tốt cũng không phải lỗi của nàng.
Dựa vào cái gì mà yêu cầu nàng có thiên phú cao thì nhất định phải có tâm tính lớn mạnh giống như vậy?
Dựa vào cái gì mà nàng không cùng phấn đấu thì nói nàng không cầu tiến?
Hơn nữa, không cầu tiến là sai sao?
Lão nương thích an nhàn.
Điều phép tắc nào quy định an nhàn là phạm pháp?
Bạch Khuynh Tâm còn lâu mới nhịn cơn tức này của Đạo Tổ.
Đạo Tổ không có lời nào phản bác.
Hắn chỉ có thể chỉ vào Bạch Khuynh Tâm nói: "Tự mình đắm chìm, ngươi hoàn toàn không thể cứu được rồi."
Bạch Khuynh Tâm "Xì" một tiếng.
"Ngươi phấn đấu lợi hại như vậy, đến cuối cùng không phải đều làm lợi cho sư huynh, lấy tư cách đâu mà cười nhạo ta?"
Đạo Tổ không bị động chạm lòng tự ái.
Nhưng vẫn bị chọc tức rồi.
Dù gì, vết đao này đâm quá sâu.
Nhói lòng nhất chính là, toàn nói sự thật.
Trước kia bị Thiên Đế giết chết.
Địa vị, danh vọng, quyền lực. . .rất nhiều thứ mà trước kia hắn cực khổ tích góp từng tí, đều theo dòng nước chảy, chuyển đến trên người Thiên Đế.
Giống như Bạch Khuynh Tâm nói vậy, hắn phấn đấu như vậy, cuối cùng làm lợi cho người khác.
Đánh người không đánh mặt.
"Ngươi thật sự phải cảm ơn tên nghiệt đồ kia, hắn lại cứu ngươi một mạng."
"Lại cứu ta một mạng?"
"Nếu không phải lo lắng hắn phát cuồng, chỉ bằng những lời ngươi nói lúc nãy, bây giờ ta đã cho ngươi biết tội của kẻ yếu là gì rồi.”
"Nói như kiểu hiện tại lão sư ngươi rất mạnh vậy, không phải còn không dám đối diện trực tiếp với sư huynh." Bạch Khuynh Tâm khinh bỉ nói: "Lão sư, ngươi tuổi cũng lớn rồi, nên chấp nhận mình già thôi. Từ xưa đến nay đều là bắt nạt già không bắt nạt trẻ, sư huynh trẻ hơn nhiều so với ngươi như vậy, ngươi già cỗi sắp chết thì sao có khả năng là đối thủ của huynh ấy? Nên chấp nhận số mệnh đi. Cố gắng không nhất định thành công, nhưng bỏ cuộc nhất định rất thoải mái, đôi khi ngươi cũng nên học tập ưu điểm của ta."
《 Ưu điểm 》!
Đạo Tổ phất tay áo bỏ đi.
Để lại một câu nói đầy sự tức giận và chất vấn:
"Tại sao ta lại có đứa đồ đệ không có tiền đồ như ngươi?"
Đạo Tổ tin tưởng, lúc trước bản thân ra tay với Ẩn Bí Chi Chủ là chính xác.
Cái loại nhát gan này, thế mà có được thiên phú cao như vậy, quả thực là phạm tội.
Mình là đang thay trời hành đạo.
Sau khi Bạch Khuynh Tâm chọc Đạo Tổ tức bỏ đi, biểu cảm trên mặt phút chốc biến mất toàn bộ.
"Lão sư không có khả năng thật sự tức giận, tất cả hành vi của hắn đều phục vụ cho mục đích hắn muốn đạt được. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, lão sư không quan tâm quá trình sẽ như thế nào."
"Chắc là hắn thật sự có người giúp đỡ, lão sư sẽ không dùng lời nói dối thô thiển như vậy để lừa ta. Hơn nữa, chỉ dựa vào tự thân hắn, quả thật không thể dễ dàng thoát khỏi phong ấn của Thiên Đế như vậy."
"Lần này e là Ngụy lang thật sự gặp nguy hiểm rồi, mặc dù Ngụy lang rất mong chờ việc này, nhưng nếu ta muốn bảo vệ huynh ấy, quả thật cần nâng cao thực lực của chính mình."
"Bất luận hành vi muốn tìm cái chết của Ngụy lang rốt cuộc là đúng hay sai, ta nâng cao thực lực của chính mình sẽ không sai, chiêu này của lão sư là mưu kế công khai."
"Hiện tại có nên giúp Ngụy lang một chút, thay huynh ấy loại bỏ một số nhân tố có khả năng uy hiếp đến huynh ấy?"