Thân bằng chí ái, huynh đệ tay chân (5)
"Lão Dewey, ngươi biết không? Mỗi ngày sau khi ngươi đi, ta đều rất nhớ ngươi, ngày nhớ đêm mơ, đêm không thể ngủ."
Khách khanh đã chuẩn bị trốn đi tè rồi.
Không nghe nổi nữa.
Dewey cũng giật mình, toàn thân nổi hết cả da gà.
"Buông ta ra ngay." Dewey tức giận nói.
Tứ Hoàng tử càng dùng sức ôm chặt Dewey: "Không buông là không buông."
Bởi vì từ chỗ Dewey lấy được rất nhiều lợi ích của Tây Đại Lục, cho nên thực lực hiện tại của Tứ Hoàng tử đã vượt xa trên Dewey.
Nếu như Tứ Hoàng tử không buông Dewey ra, với thực lực hiện tại của Dewey, quả thật không thoát ra khỏi cái ôm của Tứ Hoàng tử.
Cho nên. . .
Khách khanh nhìn thấy cảnh tượng đó, phải gọi là cay con mắt.
Hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn yên lặng rời khỏi.
Căn phòng này chỉ nên có hai người.
Hắn nên ở bên ngoài, không nên ở bên trong.
Tiếp tục nhìn nữa, hắn lo lắng mình không về được Tây Đại Lục.
Sau khi khách khanh đi , Tứ Hoàng tử mới buông Dewey ra, giọng điệu có chút bất mãn: "Lão Dewey, chúng ta gặp mặt hai người, ngươi để tên chọc bánh xe vừa rồi có mặt ở đây làm gì?"
Dewey kinh ngạc vô cùng: "Ngươi đã nhìn ra rồi? Ngươi thế mà có loại nhãn lực này?"
Tứ Hoàng tử: ". . ."
Hắn trực tiếp “hay lắm".
Tây Đại Lục quả nhiên "dân phong thuần phác" .
So không được, so không được.
Tứ Hoàng tử vô cùng đau đớn nói: "Lão Dewey, mặc dù ngươi đã già rồi, nhưng già mà kiên quyết, ngươi không thể lầm đường lạc lối."
Không đợi Dewey giải thích, Tứ Hoàng tử tiếp tục nói: "Lão Dewey, lần này ta tới tìm ngươi, là để tặng lợi ích cho ngươi."
Dewey vốn đã quyết định, bất luận Tứ Hoàng tử nói ba hoa chích choè, hắn đều phải cho Tứ Hoàng tử biết mặt.
Nhưng mà nghe được hai từ “lợi ích” từ trong miệng Tứ Hoàng tử, người trước nay luôn cho Tứ Hoàng tử lợi ích là Dewey —— rung động rồi.
Có điều hắn không tin tưởng.
"Ngươi? Tặng lợi ích cho ta?" Dewey cười lạnh nói.
Tứ Hoàng tử gật đầu, không một chút đỏ mặt nói: "Là thật, lão Dewey, ta biết trước kia ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi, cho nên lần này ta muốn cố gắng bù đắp cho ngươi. Lão Dewey, những ngày nay ngươi ở Tây Đại Lục sống rất khổ đúng không?"
Không biết vì sao, nghe thấy Tứ Hoàng tử nói như vậy, Dewey đột nhiên rất muốn khóc.
Những ngày nay hắn ở Tây Đại Lục đâu chỉ có mỗi khổ?
Hải Hậu, người có tài hoa nhất mới xuất hiện của gia tộc Tulip, được công nhận là người nối nghiệp đời tiếp theo của gia tộc Tulip.
Cũng là tướng tinh xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Tây Đại Lục.
Mặc dù Dewey cũng là đại thần ngoại giao của Tây Đại Lục, nhưng mà bất luận là ở Tây Đại Lục hay là ở gia tộc Tulip, phân lượng của hắn và Hải Hậu không thể so sánh với nhau được.
Hắn đã già rồi, đại thần ngoại giao là cực hạn của hắn.
Còn Hải Hậu vẫn còn trẻ tuổi.
Trẻ tuổi có ý nghĩa là khả năng vô hạn.
Hiện tại, Hải Hậu chết ở Đại Càn.
Tứ Hoàng tử có trách nhiệm trực tiếp.
Mà Tứ Hoàng tử lại là một tay hắn nâng đỡ trưởng thành.
Dầu rằng tất cả chuyện này đều là do Nữ thần Trí Tuệ phân phó, nhưng mà Dewey có thể nói sao?
Hơn nữa nơi nào có người là sẽ có giang hồ.
Tây Đại Lục cũng không phải là thế giới thần tiên gì.
Ở nội bộ gia tộc Tulip, Dewey có đối thủ.
Ở cao tầng của Tây Đại Lục, Dewey là đại thần ngoại giao cũng có đối thủ như vậy.
Hiện tại sơ hở tốt như vậy rơi vào tay địch thủ chính trị và đối thủ của hắn, bọn họ sao có thể bỏ qua?
Cho nên. . .
Dewey nói với Will, lần này hắn đến Càn quốc, là tự mình chủ động, vì để rửa sạch nỗi nhục.
Trên thực tế, áp lực mà hắn phải chịu đựng ở Tây Đại Lục, vượt xa so với tưởng tượng của Will.
Dewey tình nguyện đến Đại Càn nơi người lạ đất không quen này, cũng không muốn ở lại Tây Đại Lục chịu đựng sự chế nhạo và chửi bới vô tận.
Một câu nói của Tứ Hoàng tử, thiếu chút nữa làm cho Dewey nước mắt tuôn trào.
Từ sau khi Hải Hậu xảy ra chuyện, không ngờ Tứ hoàng tử lại là người đầu tiên quan tâm đến tình cảnh của hắn.
Nhưng mà, Dewey cũng không vì vậy quên tình huống trước mắt của mình là do ai gây ra.
Cho nên Dewey trầm giọng nói: "Nhờ ngươi ban tặng, ta ở Tây Đại Lục sống rất tốt, chỉ là có ty tỷ điều phiền phức. Có điều chỉ cần ta có thể giải quyết được ngươi, những phiền phức này cũng đều sẽ giải quyết dễ dàng."
"Sẽ không đâu, không quay lại được nữa." Tứ Hoàng tử giống như một người thông minh, trong giọng nói cũng mang theo sự khẳng định và trí tuệ: "Lão Dewey, trong lòng ngươi hiểu rõ, vĩnh viễn đều không trở về được. Bởi vì Hải Hậu đã đã chết rồi, người chết không thể sống lại. Ngay cả khi ngươi làm nhiều hơn nữa, những người xem ngươi là kẻ địch kia sẽ không tha thứ cho ngươi đâu."
Dewey: ". . ."
Đạo lý quả thật là đạo lý này.
Nhưng mà nói ra từ miệng Tứ Hoàng tử, Dewey rất muốn đánh người.
Quả thật giống như lời Tứ Hoàng tử nói, không trở về được rồi.
Từ nay về sau hắn ở Tây Đại Lục, sợ là chỉ có thể đi đường xuống dốc.
Dewey đã sớm ý thức được điều này, cho nên mỗi lần nghĩ đến đây, nỗi hận của hắn đối với Tứ Hoàng tử lại sâu thêm một phần.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tứ Hoàng tử, khiến cho Dewey trực tiếp ngẩn ra.
"Lão Dewey, nếu như ở Tây Đại Lục ngươi đã không còn tương lai nữa, tại sao không đổi một con đường khác? Không cần phải đè nén thiên tính của mình, không cần giam cầm tư duy của mình. Rất nhiều lúc chỉ cần ngươi nguyện ý, khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng."