Thân bằng chí ái, huynh đệ tay chân (6)
Không hề nghi ngờ, Dewey là một người thông minh.
Cho nên, hắn đã nghe hiểu ý đồ của Tứ Hoàng tử.
Sau đó hắn bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Tình huống gì đây?
Ta, thế hệ sau của gia tộc Tulip, đại thần giao của Tây Đại Lục, bị xúi giục?
Trò đùa quốc tế gì đây?
Dewey nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy: "Ngươi là đang nói đùa sao?"
"Đương nhiên không phải, lão Dewey, ta chân đưa ra lời mời cho ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Đại Càn chúng ta, chúng ta huynh đệ đồng lòng, nhất định có thể phát triển lớn mạnh, tạo ra sự huy hoàng lớn hơn nữa."
Ánh mắt của Tứ Hoàng tử chân thành đến như vậy.
Giọng điệu chân thật đến như vậy.
Nhưng Dewey vẫn ngơ ngác.
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
"Lão Dewey, ta đã nghĩ kỹ rồi. Sau khi ngươi đến đây, trước tiên đảm nhiệm Hồng Lư Tự khanh, làm việc trong ngành cũ của ngươi, phụ trách ngoại giao với các quốc gia khác. Qua một đoạn thời gian sau, ta sẽ sắp xếp ngươi làm Lễ bộ Thượng Thư. Yên tâm, Lễ bộ là địa bàn của Nho gia, Thượng Quan Thừa tướng còn có Cơ Soái bọn họ trước giờ không đối phó với Nho gia. Chỉ cần ta mở miệng, bọn họ khẳng định nể mặt ta, vị trí Lễ bộ Thượng Thư sớm muộn gì cũng là của ngươi."
Tứ Hoàng tử vỗ ngực bình bịch.
Dewey trầm mặc rồi.
Tứ Hoàng tử hình như thật sự không phải đang nói đùa.
Chỉ là. . .
Hắn không hiểu.
Hiện tại thế giới này đều điên cuồng như vậy sao?
Hoàn toàn không đi con đường định sẵn?
"Điện hạ, ngươi có phải đã quên ta là đại thần ngoại giao của Tây Đại Lục rồi hay không?"
"Quan trọng sao?" Tứ Hoàng tử hỏi ngược lại: "Cổ Anh còn là thế tử của Vinh Quốc phủ Đại Càn bọn ta cơ, hơn nữa còn là con trời nằm trong danh sách bồi dưỡng trọng điểm của quân đội, còn không phải nói đầu hàng địch là đầu hàng địch rồi? Lão Dewey, Cổ Anh làm được, ngươi không được làm? Ngươi cũng có thể noi theo Cổ Anh, đi một con đường gian nan nhất."
Dewey: ". . ."
Nếu không phải đầu óc hắn không có vấn đề, hắn thiếu chút nữa là cảm thấy lời Tứ Hoàng tử nói có đạo lý.
Dewey nhíu mày nói: "Ta vừa mới bị ngươi lừa đến không còn mặt mũi, trong mắt người đời có thể nói ta thất bại thảm hại trong tay ngươi. Hiện tại ta còn chưa rửa sạch nỗi nhục của ta, ngươi bảo ta đầu hàng địch, còn là đầu hàng chính kẻ địch vừa mới đánh bại mình? Điện hạ, ngươi cho là Dewey ta không có tôn nghiêm sao?"
Tứ Hoàng tử nhún vai, bình tĩnh nói: "Tôn nghiêm có tác dụng cái rắm, lợi ích mới là thực tại. Lão Dewey, ngươi tiếp tục ở lại Tây Đại Lục, còn có thể tiến thêm một bước sao? Trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, ở lại Tây Đại Lục sẽ không có tiền đồ. Rời khỏi nơi đó, tiến vào vòng tay của ta, ta cho ngươi tương lai càng thêm tươi sáng."
Dewey đã gần như cạn lời.
"Ta thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin, khiến ngươi cảm thấy ngươi có thể chiêu mộ ta?"
Tứ Hoàng tử nói: "Đương nhiên là giao tình của hai chúng ta, lão Dewey, ta xem ngươi là huynh đệ đấy."
Dewey trong lòng nói ta còn lâu mới tin ngươi.
Chưa từng thấy ai gài huynh đệ như ngươi vậy.
Chỉ với những vật tư mà ta vận chuyển cho ngươi kia, cũng đủ cho ta lên toà án quân sự rồi.
"Điện hạ, đối với ngươi ta cũng có chút thấu hiểu. Đối với ta, ngươi chắc là cũng có tìm hiểu. Ngươi hẳn là biết ta căn bản sẽ không bị ngươi chiêu mộ, nói đi, ý đồ thật sự của ngươi rốt cuộc là gì?"
Dewey cho rằng Tứ Hoàng tử có âm mưu.
Trên thực tế Tứ Hoàng tử cũng quả thật có âm mưu.
Nhưng mà âm mưu này vốn không giống với điều mà Dewey nghĩ.
Thấy Dewey giống với dự kiến của mình, căn bản không tin thành ý chiêu mộ của mình, Tứ Hoàng tử đành bất lực thở dài một hơi, sau đó nói ra suy nghĩ “chân thật” của mình.
"Được rồi, lão Dewey, trước khi ta nói ra mục đích thật sự đến đây của ta, ngươi nhất định phải thành thật trả lời ta."
"Ngươi nói."
"Chúng ta có phải huynh đệ hay không?" Tứ Hoàng tử nghiêm túc nhìn về phía Dewey.
Dewey: ". . . Đương nhiên không phải."
Tứ Hoàng tử mắng: "Tra nam, ta vẫn luôn xem ngươi là thân bằng chí ái, huynh đệ tay chân của ta."
Dewey: ". . ."
Tứ Hoàng tử: "Bỏ qua đi, ngươi không xem ta là huynh đệ cũng không sao, nhưng ta vẫn luôn xem ngươi là huynh đệ của ta. Hiện tại huynh đệ gặp nạn, ngươi giúp hay không?"
"Ngươi gặp nạn?"
Dewey không hiểu.
"Ngươi hiện tại không phải là công thần của Càn quốc sao?"
Tứ Hoàng tử vỗ đùi, giọng căm hận nói: "Ai nói không phải đâu? Theo lý mà nói, ta hiện tại nên là công thần của Đại Càn, tiếp nhận sự sùng bái của dân chúng Đại Càn, sau đó tiệp nhận các loại phần thưởng của triều đình Đại Càn mới đúng. Nhưng mà đám người triều đình này của Đại Càn quá đáng giận, bọn họ ngoại trừ cho ta thanh danh, không cho ta được một lợi ích gì, thậm chí cho tới bây giờ, đều không có phong vương cho ta. Lão Dewey, ngươi nói ta có thể nhịn được sao?"
Những lời này của Tứ Hoàng tử, 99% đều là thật sự.
Quả thật là cho tới bây giờ hắn vẫn chưa được phong vương.
Đối với điều này, Dewey cũng biết rõ.
Cho nên, Dewey không có cách nào không tin.
Mà đối với ý đồ đến đây của Tứ Hoàng tử, Dewey cũng đã đoán được.
Cho dù hắn nhận thấy cực kỳ khó tưởng tượng.
Nhưng mà kết hợp với chỉ số thông minh và phẩm tính Tứ Hoàng tử để xem. . .
Ích kỳ tư lợi lại ngu xuẩn tột đỉnh, Tứ Hoàng tử làm ra như vậy chuyện, dường như cũng không kỳ quái chút nào.