Ngụy Quân: Thành công không nhất thiết là ở ta (6)
Lúc này nàng mới ý thức được, Ngụy Quân còn thành thánh sớm hơn nàng, nàng sở dĩ có thể thành thánh, đều nhờ chỉ điểm của Ngụy Quân.
Nàng kiêu ngạo ở trước mặt Ngụy Quân, vậy khác nào múa đại đao trước mặt quan công chứ?
Có điều thua người chứ không thua trận, Châu Phân Phương cứng rắn nói: "Tiểu Ngụy Quân, ngươi đừng ngông cuồng . Bổn thánh thiên phú dị bẩm, cho bổn thánh thời gian vài ngày, nhất định sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất."
"Đời này ngoại trừ yêu tinh đánh nhau, ngươi không có khả năng là đối thủ của ta." Ngụy Quân có sao nói vậy.
Dừng một chút, là một nam nhân thành thật, Ngụy Quân lại bổ sung nói: "Vừa rồi ta nói không đủ chặt chẽ, cho dù là yêu tinh đánh nhau, ngươi cũng không có khả năng là đối thủ của ta. Ngụy Quân ta, tính từ lúc xuất đạo đế nay, dưới súng chưa từng gặp địch thủ, cô độc chỉ mong bị đánh bại."
Một loại khí tức cao thủ cô đơn, tỏa ra từ trên người Ngụy Quân, Châu Phân Phương bị dọa đến sững sờ.
Thời bây giờ chém gió không cần viết nháp như vậy sao?
"Ngụy Quân, trước kia bổn thánh là người học y."
"Sau đó thì sao?"
"Ta hiểu rất rõ cấu tạo cơ thể của nam nhân, không có thuật bắn súng nào có thể thắng qua nữ nhân." Châu Phân Phương từ góc độ học thuật phủ định tự bạch của Ngụy Quân.
Ngụy Quân khinh thường nói: "Ếch ngồi đáy giếng, ngồi trong giếng nhìn trời mà thôi. Có một vị vĩ nhân từng nói, không có thực tiễn sẽ không có quyền phát ngôn, có muốn thử không?"
"…."
Châu Phân Phương bại trận trước.
Mặc dù tự xưng là tay lái lụa*.
(*)chỉ những người hiểu biết về vấn đề 18+.
Nhưng mà trước giờ chưa từng có nam nhân dám theo đuổi nàng, trước giờ không có cơ hội hành động thật.
Cho nên nàng cũng chỉ có thể cứng miệng một chút.
Sau đó nhanh chóng chuyển đề tài: "Mặc kệ nói thế nào, ngươi giúp ta thành thánh, có ơn dẫn đường đối với ta. Nói đến thì ta sở dĩ có thể thành bán thánh, cũng có liên quan lớn đến ngươi. Như vậy tính ra, có thể nói ta nợ ngươi một mạng. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ trả lại ngươi. Chỉ cần ta còn sống, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."
Nói xong, vẻ mặt Châu Phân Phương nghiêm túc hẳn lên.
Đây là lời hứa xuất phát từ trong lòng của này, không phải chỉ là nói đùa.
Ngụy Quân đối với nàng mà nói, ngoại trừ là đồ đệ, người theo đuổi, vai trò lớn hơn vẫn là ân nhân.
Châu Phân Phương ân oán phân minh, ân tình của Ngụy Quân đối với nàng, nàng không thể báo đáp tùy tiện được.
Chỉ có thể lấy thân báo đáp, hoặc là lấy mạng đổi mạng, mới có thể trả hết.
Có điều là một người trưởng thành, Châu Phân Phương thầm nghĩ chỉ có con nít mới đưa ra lựa chọn, người trưởng thành đương nhiên lấy hết tất cả.
Ồ, Ngụy Quân sao lại đột nhiên mất hứng rồi?
"Ngụy Quân, ngươi sao vậy?"
Châu Phân Phương chú ý tới, sau khi nàng nói " Chỉ cần ta còn sống, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện ", Ngụy Quân không chỉ không vui, ngược lại sắc mặt phút chốc trở nên đau khổ.
Ngụy Quân thậm chí còn muốn tát mình một cái.
Sơ ý rồi.
Không ngờ thiên phú của Thái Kỳ Lâm kém như vậy, hắn đã giảng đơn giản hóa nội dung phức tạp mà vẫn nghe không hiểu.
Cũng không ngờ thiên phú của Châu Phân Phương cao như vậy, hắn vừa mới chỉ điểm một chút, không ngờ Châu Phân Phương đã đột phá rồi.
Hơn nữa. . .
Châu Phân Phương thật sự sẽ liều mình bảo vệ mình.
Nghĩ đến điều này, Ngụy Quân phải nói là muốn chết.
Vốn dĩ việc bản thân muốn tìm cái chết đã có độ khó rất cao rồi, bây giờ hắn lại tự mình làm cho độ khó tăng thêm một bậc rồi.
Ngụy Quân rất hối hận.
"Sư phụ."
"Hả?"
"Ngươi tuyệt đối đừng bảo vệ ta, ta không cần sự bảo vệ của bất cứ người nào. Nếu có một ngày, ta gặp phải nguy hiểm chí mạng, làm ơn hãy để một mình ta đối mặt, nếu không ta sẽ tức giận."
Ánh mắt Ngụy Quân chân thành như vậy.
Châu Phân Phương đã tim hoàn toàn.
Sau đó nàng cười nói: "Đứa trẻ ngốc, có sư phụ nào sẽ ngồi nhìn học sinh của mình rơi vào tuyệt cảnh không? Yên tâm, ta biết ngươi thích ta, không muốn ta xảy ra chuyện, ta sẽ cẩn thận."
Ngụy Quân: ". . ."
Sự tự cảm nhận của ngươi thật sự tốt.
Tim của ta cũng thật sự đau.
Bởi vì nữ nhân này là bảo vệ siêu cấp mà chính hắn vừa mới tự tay bồi dưỡng ra.
Mình rốt cuộc đang làm cái gì?
Khi Ngụy Quân đang hối hận không thôi, cùng lúc đó, Yêu đình, bên ngoài thời gian bí cảnh, Sa Vị đột nhiên cảm nhận, xoay người nhìn về phía Đại Càn.
Sau đó hắng nhướng mày, khóe miệng hiện ra một nụ cười.
"Nghiệt đồ, ngươi rốt cuộc cũng ra tay rồi, hơn nữa ra tay mạnh bạo như thế, là phong cách của ngươi."
"Tiền bối ngài đang nói gì?"
Người hỏi là Ưng Vương.
Lúc này "Sa Vị đảng" đều đã bị Sa Vị ném vào thời gian bí cảnh mà Ưng Vương mở ra cho bọn hắn.
Ưng Vương đã ở trong thời gian bí cảnh khôi phục vết thương, còn tiêu hóa xong luồng khí tức tổ yêu mà Sa Vị cho hắn, sau đó đã từ thời gian bí cảnh trở ra ngoài.
Cảnh giới của bản thân Ưng Vương là rất cao, ở Yêu đình chỉ đứng sau Yêu Hoàng, cho nên trong thời gian ngắn hắn không có khả năng tiến bộ thêm một bước, cho dù là ở trong thời gian bí cảnh cũng không làm được, thời gian bí cảnh chỉ có thể giúp hắn chữa thương.
Nhưng mà trước kia Sa Vị cho hắn một luồng khí tức tổ yêu, đã làm cho hắn lành hẳnvết thương, thậm chí còn tiến bộ thêm một bước, đạt tới đỉnh phong mà trước nay chưa từng có.
Cái này cũng khiến cho Ưng Vương càng kính sợ hơn đối với Sa Vị.