Thao tác cợt nhả và đánh cược hào phóng (5)
Nhưng nhìn vào một loạt phản ứng của quân đội Đại Càn, rất rõ ràng có thể nhìn ra được một chuyện:
Quân đội Đại Càn đã biết trước lần tập kích bất ngờ này, hơn nữa đã lên một kế hoạch để nhắm vào.
Tiết Tướng quân dụ địch vào tròng.
Lâm Tướng quân cắt đường lui của địch.
Thậm chí Công chúa Minh Châu bệnh nặng mới khỏi cũng thả đội quân tóc dài của mình ra, tham dự vào chiến dịch gói sủi cảo này.
Đại Càn giành được toàn thắng.
Will ảo não chán chường, trận chiến đầu tiên với tư cách là thống soái quân viễn chinh Tây Đại Lục đã kết thúc trong thất bại.
Kết quả này khiến rất nhiều người bất ngờ.
Kể cả Ngụy Quân.
Ngụy Quân cũng không hiểu.
Không khoa học.
Chẳng lẽ làn sóng này không phải là bút tích từ sư phụ hờ sao?
Hắn còn chưa ra tay mà Đại Càn lại ngăn chặn rồi, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong.
Sao lại thế này?
Sư phụ hờ đánh không nổi mình thì không nói, chẳng lẽ đến người của thế giới nhỏ này cũng không đánh nổi sao?
Không thể, tuyệt đối không thể.
Ngụy Quân không tin loại chuyện này sẽ xảy ra trên người sư phụ hờ của mình, vinh quang của sư phụ do học trò là ta đây đến bảo hộ.
Lúc này, Ngụy Quân quên đi việc mình đã bị người của thế giới này hãm hại rất nhiều lần một cách có chọn lọc.
Ngụy Quân đi tìm Tô Lang Gia.
Hắn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không phải Ngụy Quân không muốn thất Đại Càn thắng trận, mà là trận thắng này của Đại Càn giống như Will là nội ứng của Đại Càn, chủ động dâng đầu người.
Thắng thì thắng rồi.
Trong lòng luôn không vững tâm.
Đối mặt với nghi ngờ của Ngụy Quân, Tô Lang Gia mỉm cười, thản nhiên đáp: “Will chắc chắn không phải là nội ứng của chúng ta nhưng chúng ta muốn phát triển Will, không có cách nào.”
Ngụy Quân: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn thế nào cũng giống như Will đang chủ động dâng đầu người vậy, chúng ta chắc chắn đã có được tin tức từ trước.”
"Quả thực đã có được tin tức từ trước.”
Tô Lang Gia không phủ nhận.
Trên thực tế cũng đã không cần phải phủ nhận.
Bởi vì trận chiến này đã rất rõ ràng rồi.
Ngươi không thể sỉ nhục trí thông minh của người khác.
Hơn nữa, nội ứng thực thụ sắp công khai thân phận rồi, còn giấu nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Không phải Will là người của chúng ta, là có người đã báo trước kế hoạch tác chiến của Will cho quân đội chúng ta.”
Ngụy Quân đột nhiên nghĩ đến một người.
Hắn có chút không thể tin nổi.
"Không phải là Dewey đấy chứ?"
Tô Lang Gia cười: “Ngụy đại nhân quả nhiên thông tuệ.”
Ngụy Quân: "..."
Vậy mà lại thực sự là Dewey.
Lần trước Dewey tới tìm hắn để hợp tác đã tiết lộ ý muốn phản đồ, hơn nữa còn ám chỉ rằng hắn ta có thể làm kẻ tình báo phản bội rất hữu dụng.
Ngụy Quân lười hợp tác với Dewey, bởi vì lý do mà Dewey thuyết phục hắn luôn liên quan đến việc đánh áp Nho gia.
Nho gia dễ thương như vậy, tại sao lại muốn đánh áp Nho gia?
Ngụy Quân không chút nghi ngờ mà từ chối lời thỉnh cầu ôm đùi của Dewey.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Dewey lại vẫn ôm đùi.
Nghĩ thế nào vậy?
Sao lại cảm thấy không đúng vậy nhỉ?
Ngụy Quân không vì điều này mà nảy sinh cảm giác tín nhiệm Dewey cho lắm, ngược lại, hắn cảm thấy có chút trò trẻ con.
Bởi vì...
“Dewey dựa vào đâu mà biết được tin tức tình báo tuyệt mật như vậy?” Ngụy Quân nghi hoặc, nói.
Tô Lang Gia giải thích: “Dewey là người của Gia tộc Tulip, mà Will hiện tại cũng được coi là người nhất hệ của Gia tộc Tulip.”
“Sau đó thì? Một người quản việc ngoại giao, một người quản việc quân sự, phạm vi nghiệp vụ của bọn họ trùng lặp rất nhiều sao?” Ngụy Quân vẫn không tin.
Tô Lang Gia nói: "Quả thực trùng lặp không ít, việc ngoại giao mà Dewey phụ trách không thể thiếu được sự giúp đỡ của quân sự do Will phụ trách, ngoại giao và quân sự thực ra là không thể tách rời, vì vậy quả thực Dewey có lý do để biết được kế hoạch quân sự của Tây Đại Lục, đặc biệt là trong tình huống Dewey xuất thân từ quý tộc, không ai sẽ từ chối một số ý kiến của Dewey.”
"Tô Phó soái, ngươi không cảm thấy trong đây có trò mèo sao?”
Không phải là Ngụy Quân không muốn thấy Đại Càn tốt, mà là thực sự cho rằng quá dễ dàng rồi.
"Có khi nào là khổ nhục kế không? Lừa lấy sự tín nhiệm của chúng ta.”
Ngụy Quân trực tiếp đoán được ý của Dewey.
Trên thực tế, chuyện này cũng không khó đoán.
Tô Lang Gia khẽ cười, nói: “Ngụy đại nhân, suy đoán này của ngài, bộ tham mưu của quân đội bọn ta cũng có lo lắng, vì vậy bọn ta đã xây dựng kế hoạch. Bọn ta cho rằng cho dù Dewey có phải thật lòng đầu hàng hay không, bọn ta đều không có lý do gì mà không nhận phần đại lễ mà hắn ta tặng này.”
"Đó là điều đương nhiên.”
Ngụy Quân gật đầu.
Bất kể Dewey đầu hàng giả hay đầu hàng thật thì đầu danh trạng** đầu tiên khả năng cao là thật.
(**): thứ chứng minh cam đoan cho sự trung thành khi gia nhập một đoàn thể nào đó.
Vậy không nhận thì phí.
Chỉ là đầu danh trạng đầu tiên này, quả thực có chút lớn.
Tô Lang Gia nói: “Từ chiến quả có được hiện tại có thể thấy, đầu danh trạng của Dewey là có thành ý, chúng ta phải cảm ơn Dewey, nếu không căn bản sẽ không chiến thắng gọn gàng như vậy. Vì vậy, để bày tỏ lòng cảm kích của chúng ta với Dewey, chúng ta sẽ công khai chuyện này ra ngoài, hơn nữa ta đã thông báo cho Trấn Tây Vương Thế tử để hắn phải lan truyền sự việc này đến Tây Đại Lục.”