Thao tác cợt nhả và đánh cược hào phóng (6)
Trấn Tây Vương Thế tử trước đây tọa trấn ở thành Trấn Tây, là tiền tuyến tiếp xúc thường xuyên nhất với Tây Đại Lục.
Vì vậy, hắn ta có kênh qua lại với Tây Đại Lục.
Đối với Trấn Tây Vương Thế tử, truyền tin tức đến Tây Đại Lục là không khó.
Tô Lang Gia truyền sự việc này đến Tây Đại Lục, mục đích đương nhiên cũng rất rõ ràng.
Ngụy Quân chỉ vào Tô Lang Gia, đột nhiên lắc đầu cười, ý thức được sự lo lắng của mình có chút nhiều rồi.
Có những đồng tiền cũ này, hắn thực ra không cần phải lo lắng.
Bởi vì những chuyện mà hắn lo lắng, những đồng tiền cũ này đều có thể nghĩ tới.
Bọn họ sẽ gặp chiêu phá chiêu, không dễ bị lừa như vậy, cho dù Dewey thật sự đã giao nộp đầu danh trạng rất có thành ý.
Nhưng rõ ràng, Tô Lang Gia cũng không hoàn toàn tin tưởng Dewey.
Hơn nữa, ông ta đang cắt đứt đường lui của Dewey.
Tô Lang Gia khẽ cười, nói: “Bọn ta còn rất hy vọng thực sự có thể kết nạp Dewey vào dưới trướng để phục vụ cho Đại Càn chúng ta. Dewey hoàn toàn là người có thực học thực tài tạm thời không nói đến, từ Chiến Tranh Vệ Quốc đến nay, đa phần là trọng thần của của Đại Càn chúng ta phản bội chạy đến Tây Đại Lục, chưa xuất hiện một trọng thần quan trọng nào của Tây Đại Lục đầu hàng Đại Càn chúng ta cả. Nếu Dewey bằng lòng nổ phát súng đầu tiên, ý nghĩa sẽ rất sâu rộng. Vì vậy cho dù bọn ta phán đoán Dewey không có mấy thành ý đầu hàng thật nhưng bọn ta vẫn muốn mang gạo nấu thành cơm.”
"Mang gạo nấu thành cơm?"
"Đúng vậy, Dewey có lẽ căn bản không muốn đầu hàng chúng ta, yếu tố diễn xuất lớn hơn yếu tố đầu hàng."
Tô Lang Gia nói rất trực tiếp, rõ ràng các đại lão của quân đội không dễ bị lừa như vậy.
Nhưng bọn họ vẫn bằng lòng phối hợp với màn biểu diễn của Dewey.
Bởi vì...
“Chỉ cần tất cả mọi người của Tây Đại Lục đều cho rằng Dewey là phản đồ thì bản thân Dewey đã là phản đồ thật hay không, thực ra căn bản không quan trọng.” Tô Lang Gia nói: “Vận mệnh của một người đương nhiên phải xem nỗ lực của người đó, cũng phải xem tiến trình của lịch sử.”
Ngụy Quân khen ngợi Tô Lang Gia: "Tô Phó soái cao minh.”
Tô Lang Gia cười nói: "Cũng chưa chắc có thể thành công, nếu Dewey có thể quyết chí trung thành với Tây Đại Lục, đang ở doanh trại địch mà vẫn trung trinh không đổi, vậy chúng ta cũng không có cách nào lấy được Dewey. Có điều, Dewey có lẽ không phải loại xương cứng như vậy.”
Nếu thực sự gặp phải loại xương cứng này, Tô Lang Gia đành nhận thua.
Trên thế giới này luôn tồn tại loại dũng sĩ kiên trinh bất khuất như vậy.
Xa thì không nói, thành viên của Thiết Huyết Cứu Quốc đời trước cơ bản đều là như vậy.
Để bọn họ đối mặt với tình cảnh của Dewey, mặc dù bị tất cả mọi người phía mình nhận nhầm là phản đồ, bọn họ có lẽ vẫn sẽ lựa chọn giữ vững lập trường của mình.
Trần Già chính là sẽ làm như vậy.
Nhưng Dewey là loại người này sao?
Tô Lang Gia cảm thấy không giống.
Cho nên, ông ta cảm thấy có thể thực hiện.
Ngụy Quân cũng cảm thấy không giống.
Bởi vì nếu có tính cách thà chết chứ không chịu khuất phục này cũng sẽ không trở thành đại thần ngoại giao.
Hơn nữa, nếu thực sự là kiểu dũng sĩ thà chết chứ không chịu khuất phục này cũng sẽ không cấu kết làm bây với Tứ Hoàng tử.
Không thể không nói, Tứ Hoàng tử dùng năng lực của bản thân kéo thấp những đánh giá phẩm chất của Dewey.
Khiến Ngụy Quân cũng không đánh giá quá cao Dewey.
Thấy thái độ vô cùng cảnh giác của Tô Lang Gia với Dewey, Ngụy Quân cũng không lo lắng nữa.
Một tên có thể bị Tứ Hoàng tử hoàn toàn khống chế, Ngụy Quân không cảm thấy có thể là đối thủ của những đồng tiền cũ như Tô Lang Gia hay Thượng Quan Thừa tướng.
Giao cho bọn họ là có thể yên tâm rồi.
Chỉ là, xem ra sự việc lần này thực sự không phải là bút tích của sư phụ hờ.
Người hắn không ưa, sự phụ hờ đại khái cũng không ưa.
Ngụy Quân không cho rằng Dewey là người của sư phụ hờ.
Vậy thì, chẳng lẽ phán đoán của mình là sai?
Sư phụ hờ không có ý định hạ thủ với quân đội Đại Càn?
Hoặc là...
Trong lòng Ngụy Quân chùng xuống.
Hắn nghĩ tới chủ lực thực sự hiện tại của quân đội Đại Càn.
“Tô Phó soái, ngươi còn có thể liên lạc được với Cơ soái không?” Ngụy Quân hỏi.
Tô Lang Gia lắc đầu, nói: "Cơ soái ở cùng với Yêu Hoàng, hơn nữa mục tiêu của bọn họ là Tây Đại Lục, thông tin đã bị ngăn cách rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Quân có chút lo lắng, Tô Lang Gia nhận ra được Ngụy Quân đang lo lắng cho sự an nguy của Cơ soái bọn họ, chủ động an ủi: “Thứ Cơ soái thống soái là đội quân tinh nhuệ nhất, vũ khí tiên tiến nhất của Đại Càn chúng ta, còn có đội tinh nhuệ của yêu đình do Yêu Hoàng đích thân dẫn dắt. Nếu như vậy mà cũng có thể xảy ra chuyện, vậy quả thực quá khó tin rồi, Tây Đại Lục không mạnh đến mức độ đó.”
Nghe thấy Tô Lang Gia nói như vậy, Ngụy Quân càng lo lắng hơn.
Từ xưa đến nay, lập flag đều không có kết cục tốt.
Trừ phi ngươi là Thiên Đế.
Ngụy Quân cẩn thận suy nghĩ, nếu thực sự muốn khiến Đại Càn hỗn loạn, bắt buộc phải lung lay được nền tảng lập quốc của Đại Càn mới được.
Hoàng tộc và Ngụy Quân là kẻ địch, mặc dù động vào hoàng tộc là động vào nền tảng lập quốc, nhưng có Ngụy Quân ở đây, nếu sư phụ hờ thực sự tiêu diệt hoàng tộc Đại Càn, vậy thì ngày hôm sau Ngụy Quân dám hướng tới cộng hòa.
Trực tiếp bỏ qua quá trình trung gian.