Đầy giấy chỉ là những lời hoang đường, một giọt lệ chua cay (1)
Với uy tín hiện tại của Ngụy Quân và sự ủng hộ của trên dưới triều đình và dân chúng đối với Ngụy Quân, trong tình huống mất đi hoàng tộc, lực cản của việc hướng tới cộng hòa thậm chí có thể xem nhẹ.
Cho nên khả năng ra tay của sư phụ hờ với hoàng tộc là rất nhỏ.
Ông ta cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không giúp Ngụy Quân tiêu diệt kẻ địch.
Cho nên, ngoại trừ sự tồn tại của hoàng tộc, thứ thực sự có thể lay động nền tảng lập quốc của Đại càn chính là quân đội do Cơ soái thống lĩnh kia.
Những người này mới là sức mạnh lớn nhất của Đại Càn.
Mà hiện tại, Cơ soái đã mất liên hệ với Đại Càn.
Mặc dù Ngụy Quân không cảm nhận được dấu hiệu gì về việc sư phụ hờ đích thân ra tay, cũng tin rằng sư phụ hờ có thể tuân thủ liên kết ngầm với hắn, sẽ không đích thân phá hoại sự cân bằng chiến lược, nhưng có trời mới biết Tây Đại Lục có biện pháp nào tiêu diệt Cơ soái của bọn họ hay không.
Cho dù không tiêu diệt được thì tạo ra chút phiền toái, gây khó khăn cho bọn họ trong một thời gian ngắn thôi, đối với Đại Càn mà nói, cũng là sự nặng nề không thể chịu đựng.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân nói với Tô Lang Gia: "Tô Phó soái, chúng ta tốt nhất không được sơ ý, ta kiến nghị phải mau chóng phái người liên hệ với Cơ soái. Nếu thực sự không thể hành động thì bảo toàn thực lực, rút về trước rồi tính sau.”
Sự tình không nằm trong lòng bàn tay, kiểu trận chiến này thà rằng không đánh.
Đây là thái độ của Ngụy Quân.
Tô Lang Gia nhíu nhíu mày.
Có điều nhìn thấy Ngụy Quân nghiêm túc như vậy, hơn nữa Ngụy Quân kiến nghị ông ta khôi phục liên lạc với Cơ soái cũng là đúng, thế nên ông ta bèn gật gật đầu.
Chỉ là Tô Lang Gia cũng nói: “Trên con đường biển từ chúng ta đến Tây Đại Lục, không biết Tây Đại Lục đã lắp đặt bao nhiêu thiết bị ngăn chặn liên lạc. Cho dù chúng ta phái người liên lạc được với Cơ soái, trong thời gian ngắn cũng rất khó có thể truyền tin tức ra.”
“Vậy chỉ có thể chờ tin tức." Ngụy Quân nói.
Hắn có một loại trực giác, nếu sư phụ hờ ra tay, loại người làm việc nhát gan như Will, sư phụ hờ căn bản không coi trọng.
Chỉ sợ Cơ soái mới là mục tiêu của sư phụ hờ.
Cơ soái, không phải đã xảy ra chuyện chứ?
Cùng lúc đó.
Cơ soái, người mà Ngụy Quân lo lắng hiện đang chửi rủa.
“Đ*M, sao Tây Đại Lục biết trước mà phục kích chúng ta?”
Trí thông minh của Hồ Vương login, giải đáp nghi hoặc của Cơ soái: “Con đường biển này, chắc chắn Tây Đại Lục hiểu rõ hơn chúng ta, có trời mới biết bọn họ đã sắp đặt bao nhiêu biện pháp dự phòng. Nếu chúng ta chỉ có một hai người lén lút đến thì còn có thể né tránh được sự dò xét của bọn họ. Nhưng lần này chúng ta quá gióng trống khua chiêng rồi. Hơn nữa Tây Đại Lục chắc chắn đều đã mai phục không ít quân cờ ở Đại Càn các ngươi và yêu đình bọn ta, ít nhiều cũng có thể có được chút tin tức.”
Nhìn Hồ Vương thả ngựa sau pháo*, Cơ soái không nhịn được mà phàn nàn: “Bây giờ ngươi hiểu hết rồi, sao không nói sớm đi?”
(*): Thuật ngữ cờ tướng, ý chỉ sự việc đã xong rồi mới nói, hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì
Hồ Vương: "..."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa."
Yêu hoàng từ trên biển bay về thuyền chiến, sau đó để lại một dấu chân có máu.
Máu này có của ông ta, cũng có của kẻ thù.
Đúng như dự đoán của Ngụy Quân, bọn họ gặp rắc rối rồi.
Hơn nữa, đó là một rắc rối lớn.
Ở phía Đại Càn bên này có ba vị thần tọa trấn đến.
Mà Cơ soái và Yêu hoàng bọn họ đã được mở mang kiến thức về kiên thuyền lợi pháo lộng hành thiên hạ của Tây Đại Lục cùng với những thần linh hàng đầu của Tây Đại Lục.
Năm người.
Năm tôn thần.
Ba đại hạm đội.
Gói sủi cảo đám người Cơ soái.
Cũng giống như việc quân đội Đại Càn đã gói sủi cảo đám người Will ở Đại Càn vậy.
Chỉ là sự tình vừa vặn lại phản ngược lại.
Khi bọn họ bị bao vây, Cơ soái lúc đầu là tuyệt vọng.
Hắn ta nhanh chóng so sánh giá trị vũ lực của hai bên một chút, sau đó rút ra được một kết luận:
Đánh không lại!
Vô cùng may mắn.
Phía bọn họ có Yêu hoàng.
Hơn nữa, còn là Yêu hoàng vừa đột phá thành công.
Yêu hoàng dùng hành động thực tế để chứng minh rồi, có lẽ ông ta rất lười, có lẽ ông ta rất thích ngủ nướng, có lẽ ông ta trông có vẻ rất dễ thương.
Nhưng mà ông ta thật sự mạnh.
"Đợi đã.”
Hồ Vương nghe ra điều không đúng.
Phàm là vấn đề không liên quan đến vận chuyển, chỉ số thông minh của Hồ Vương luôn login.
“Triệu tướng quân, ta nghe thấy ý của ngươi và Cơ soái, hình như cảm giác phương hướng của ngươi có chút vấn đề?” Hồ Vương hỏi.
Ánh mắt của một đám yêu vương của yêu đình đều rơi trên người Triệu Vân.
Bao gồm một số người trong quân đội Đại Càn cũng nhìn về phía Triệu Vân.
Việc Triệu Vân mù đường này không phải là bí mật mà mọi người đều biết.
Nếu không phải lần trước Ngụy Quân đoán được, Bạch Khuynh Tâm và Lục Nguyên Hạo cũng không biết chuyện này.
Đối mặt với nghi vấn của những người và yêu này, Triệu Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Tuy rằng đây là bí mật liên quan đến nàng ta nhưng hiện tại mọi người đều đã ở trên cùng một chiếc thuyền rồi, giấu nữa cũng không hay.
Cùng với sự thừa nhận của Triệu Vân, Hồ Vương và Yêu hoàng...nhất thời hoảng sợ.
Trái tim nhỏ bé của Hồ Vương bị dọa tới nhảy lên tận cổ họng.