Đầy giấy chỉ là những lời hoang đường, một giọt lệ chua cay (2)
"Năm đó, Thất Tiến Thất Xuất nổi tiếng của Triệu Tướng quân ngươi... là vì không biết đường?”
Hồ Vương không muốn tin vào điều này.
Nhưng mà Triệu Vân xấu hổ gật gật đầu, còn tự nói xấu mình: “Nếu không phải mù đường, ai ăn no rửng mỡ đi giết Thất Tiến Thất Xuất? Đó không phải là đầu óc có vấn đề sao?”
Hồ Vương: "..."
Yêu hoàng: "..."
Ngươi nói rất có đạo lý, vậy mà ta không thể nói lại được gì.
Vấn đề là ngươi nói có đạo lý như vậy, nhưng hiện tại Cơ Trường Sinh là muốn một người mù đường như ngươi dẫn đường.
Đây không phải là một trò đùa sao?
Yêu hoàng không muốn chết, vì vậy ông ta nhìn về phía Cơ Trường Sinh.
"Cơ Trường Sinh, ngươi để một kẻ mù đường dẫn đội? Cô ta tìm được phương hướng chuẩn sao?” Yêu hoàng chất vấn.
Cơ soái trả lời một cách rất côn đồ: “Không tìm được.”
Yêu hoàng: “...”
Sao ta nghe thấy ngươi còn có chút tự hào?
Mù đường rất vinh dự sao?
Cơ Trường Sinh tỏ vẻ rất vinh dự.
"Theo chiến tích của Tử Long trước đây, Tử Long chắc chắn sẽ không dẫn chúng ta đi đúng đường, nhưng đại khái có thể giúp chúng ta đi vào một con đường sống, cho dù trông có vẻ rất không đáng tin, có điều hy vọng thoát khỏi nguy hiểm là rất lớn.” Cơ soái nghiêm túc nói.
Yêu Hoàng: “...Ai cho ngươi tự tin vậy?”
Cơ soái giải thích: "Yêu hoàng, có lẽ ông nên hỏi Hồ Vương, bà ta có lẽ hiểu về Tử Long hơn. Phải biết rằng nội bộ Đại Càn bọn ta luôn lưu truyền một thuyết pháp – Thiên hạ thương binh khí vận chung tám đấu, Tử Long độc chiếm một thạch, những người còn lại ngược lại thiếu hai đấu.”
Yêu Hoàng nhìn về phía Hồ Vương.
Hồ Vương gật đầu.
Bà ta có chút hiểu ra, ánh mắt cũng dần sáng lên.
Thông tin về Triệu Vân hiện lên trong đầu bà ta, khiến Hồ Vương nhận ra được một điều:
Cơ soái không phải đang làm bừa.
Gửi gắm hy vọng vào Triệu Vân, thật sự có khả năng tuyệt địa phản kích, không thành công thì cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Bởi vì... vận khí của Triệu Vân rất may mắn.
"Bệ hạ, thứ mà Triệu Vân Tướng quân tu luyện là Tùy Duyên Thương Pháp, sau đó Thương Thương Tùy Duyên, Thương Thương Bạo Kích.”
Yêu hoàng không thể nói lại.
Thương Thương Tùy Duyên, Thương Thương Bạo Kích...
Đó gọi là Tùy Duyên Thương Pháp cái rắm gì.
Gọi là Bạo Kích Thương Pháp không phải được rồi sao?
Triệu Vân tỏ vẻ rằng thương pháp này mà do người khác dùng chính là Tùy Duyên Thương Pháp.
Do ta dùng thì chính là Bạo Kích Thương Pháp.
Vận khí tốt như vậy, ta cũng bất lực.
Ý mà Hồ Vương biểu đạt, Yêu hoàng hiểu rồi.
"Vận Khí Chi Tử?”
Ánh mắt của Yêu Hoàng chuyển đến người Triệu Vân.
Triệu Vân cười phúc hậu.
"Ta cũng không biết cái gì là vận khí, có điều ta quả thực tử nhỏ ra khỏi cửa liền nhặt được tiền, lớn lên thì bắt đầu nhặt được rồng rồi.”
Mọi người đều im lặng.
Toàn bộ yêu đều muốn đánh người.
Những gì Triệu Vân nói khiến người nghe như bọn họ đau lòng rơi nước mắt.
Mỗi người đều có một sinh mạng.
Dựa vào đâu mà ngươi là Âu hoàng, bọn ta lại phải làm trùm thổ phỉ?
Cũng may ý chí của Yêu hoàng vẫn rất mạnh mẽ.
Dù sao luận về vận khí, vận khí của Yêu hoàng cũng rất nghịch thiên.
Nếu không cũng không thể đi đến bước này.
“Để cho Triệu Vân dẫn đường đi.” Yêu Hoàng bỏ phiếu tán thành.
Càng là cường giả càng hiểu rõ tính quan trọng của vận khí.
Từ xưa đến nay, chỉ cần ngươi nghiên cứu kỹ một chút sẽ phát hiện được tất cả những cường giả có được thành tựu cực lớn, đi đến đỉnh cao nhân sinh hoặc đỉnh cao yêu sinh, vận khí đều rất tốt.
Mặc dù điều này trông có vẻ rất viển vông.
Nhưng ngươi không thể không thừa nhận, có rất nhiều việc chỉ dựa vào nỗ thực thôi là không được, vận khí là rất quan trọng.
Kẻ xuyên không Quân Bất Kiến Vương Mãng này không so được với Đại Ma Đạo Sư ăn gian vận khí.
Ở trên chiến trường, những trận chiến dựa vào thực lực đánh không thắng, dựa vào vận khí lại có thể đánh thắng... không phải chỉ một hai trận mà là rất nhiều.
Cho nên mặc dù đề nghị của Cơ soái nghe có vẻ rất không đáng tin, nhưng chuyện này thực sự là có tiền lệ có thể dựa theo, cũng thực sự có khả năng thành công.
Viết lách mới cần logic, hiện thực không cần logic.
Cơ soái đưa ra kiến nghị, Yêu hoàng bỏ phiếu tán thành, vậy sự việc này sẽ không có ý kiến bất đồng nữa.
Triệu Vân được giao trách nhiệm quan trọng.
Nàng ta cũng không khiến người khác thất vọng.
Triệu Vân dốc hết toàn lực, làm mới tam quan của bọn họ, cũng làm mới tam quan của Tây Đại Lục.
Một tiếng sau.
Tây Đại Lục, những vị thần linh che phủ trong một đám thánh quang nén nhịn rất lâu rồi, cuối cùng mắng thành tiếng:
"Bọn họ đây là chạy chỗ kiểu gì vậy?”
Mỗi một bước đều có thể mang đến cho bọn họ sự bất ngờ.
Vẫn là một bất ngờ hoàn toàn không thể hiểu được.
Thế này thì đánh thế nào?
Một vị thần linh khác nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Triệu Vân rời khỏi, có chút suy tư.
Một lúc sau, giọng nói không xác định của ông ta vang lên:
"Phương hướng đó, có phải là hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ không?”
Câu nói của vị thần linh này khiến vẻ mặt của những người khác cũng trở nên nghiêm túc.
Sau đó, bọn họ phát hiện ra một điều khiến bọn họ càng nghĩ càng thấy sợ.
"Hình như quả thực là hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ.”
"Phiền phức rồi, cứ như vậy, chúng ta không có cách nào đuổi theo được.”
"Chẳng phải là chúng ta tiết kiệm được sức lực sao? Từ trước đến nay chưa có ai có thể sống sót ra khỏi hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ. Thậm chí...”
Có người đang thì thào bên tai, nói đến cuối cùng, thậm chí còn âm thầm quan sát thần linh.