Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1661 - Chương 1661. Sóng Sau (1)

Chương 1661. Sóng sau (1) Chương 1661. Sóng sau (1)

Sóng sau (1)

Mà hiện tại Trường Sinh tông ngoài mặt kết giao tốt với Đại Càn.

Trần Già lại là khách quý của Hoàng thất.

Hắn xuất hiện ở đây, hợp tình hợp lý, một chút cũng không kì lạ, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.

Thậm chí hắn quang minh chính đại ngồi ở bên cạnh Đổng Đại tướng quân, cũng không có ai nghĩ nhiều.

Nội gián làm được tới mức như Trần Già —— dù sao Ngụy Quân chưa từng thấy qua.

Khả năng cũng chỉ có hiệu trưởng Thường —— đại nguyên soái thứ mười một, chưa được xác thực trong truyền thuyết, nhân vật truyền kỳ số một của chiến tuyến bí ẩn, mới có thể sánh ngang bằng.

Đối với lời nói của Vương Tư Đồ, Đổng Đại tướng quân giống với Ngụy Quân, một chữ cũng không tin.

Trần Già cũng vậy.

Trần Già thấp giọng trào phúng nói: "Không hổ là ngụy quân tử của Nho gia, rõ ràng mọi người đều biết lời hắn nói là nói dối, không ngờ lại nghe giống như thật."

"Đúng vậy, ta cũng không nhìn thấy nửa điểm hư tình giả ý." Đổng Đại tướng quân tán thưởng nói: "Sự ngụy trang này của Vương Tư Đồ, bái phục, bái phục."

Khi bọn họ nói chuyện, đã tự động kích hoạt kết giới cách âm, vốn không sợ người ngoài biết.

Âm thanh bên ngoài có thể truyền đến tai bọn họ, còn cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ không bị bên ngoài biết được.

Đổng Đại tướng quân dùng —— Kết giới cách âm đơn hướng.

Điều này làm cho Trần Già trong lòng kính nể.

Hắn không biết chiêu này.

Không chỉ là hắn không biết, hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy kết giới cách âm đơn hướng.

Trước đây chưa từng thấy người khác dùng qua.

Hiện tại phần lớn người trần thế đều là dùng kết giới cách âm song hướng, ngăn cách âm thanh của mình truyền ra ngoài, cũng ngăn cách âm thanh bên ngoài truyền vào trong.

Đổng Đại tướng quân vừa ra tay, liền thể hiện ra lai lịch thân tàng bất lộ.

Đổng Đại tướng quân nhìn ra sự kinh ngạc của Trần Già, cười nói: "Cảm thấy hứng thú với kết giới cách âm đơn hướng này?"

Trần Già gật đầu, không giấu diếm.

Pháp thuật chưa từng xuất hiện ở thế giới bên ngoài, hắn đương nhiên cảm thấy hứng thú.

Không cần thiết phải giấu diếm điều này.

Đổng Đại tướng quân tùy ý nói: "Sau bữa ăn ta liền dạy cho ngươi, những cái này chỉ là một vài phát minh pháp thuật nhỏ, chẳng có gì lạ."

Trần Già: ". . ."

Quả thật là pháp thuật nhỏ.

Nhưng hắn thực sự không cảm thấy đây là phát minh nhỏ.

Bản thân sáng tạo là thứ rất khó.

Thế gian này đa số thiên tài đều chỉ là đang đi theo bước chân của người đi trước, quá ít thiên kiêu có thể làm được từ 0 đến 1.

Hắn cho tới tận bây giờ đều chưa làm được.

Cho nên Trần Già rất khâm phục những người có thể làm được như vậy.

"Phụng Tiên, đừng mê mụi bởi những pháp thuật nhỏ này. Sau bữa ăn ngươi tìm đến ta, ta dạy ngươi tập võ."

"Tập võ?" Trần Già kinh ngạc nói: "Nghĩa phụ, ta là người tu hành."

"Có thể pháp võ song tu."

Trần Già: ". . . Nghĩa phụ, chỉ sợ ta không có tố chất đó."

Ai cũng biết đi hai chân dễ hơn so với đi một chân.

Vấn đề là có một số chuyện không phải chỉ biết là có thể làm được.

Đổng Đại tướng quân nghiêm túc nói: "Phụng Tiên, ngươi còn chưa hiểu vi phụ lắm, vi phụ có một năng lực."

Trần Già nhìn về phía Đổng Đại tướng quân.

Đổng Đại tướng quân tự tin nói: "Ta có thể nhìn thấu được tiềm lực tổng thể của một người."

"Ồ?" Trần Già kinh ngạc nói: "Còn có loại năng lực thần kỳ này? Nghĩa phụ cho rằng ta có tiềm lực rất lớn?"

"Đương nhiên, tiềm lực của ngươi không phải là lớn bình thường. Thật ra ngươi không nên tu hành, tiềm lực về võ đạo của ngươi vượt qua tiềm lực của ngươi ở phương diện tu hành." Đổng Đại tướng quân đáng tiếc nói: "Nếu như ngươi bắt đầu tập võ từ sớm, hiện tại e rằng đã là thiên hạ đệ nhất, có được thành tựu trên võ đạo cần thời gian ngắn hơn."

Trần Già: ". . ."

Hắn thực sự không cảm thấy mình có thể ngầu được đến mức đó.

Thiên hạ đệ nhất võ đạo?

Chém gió cũng phải nói đến luật cơ bản chứ.

Đổng Đại tướng quân cười nói: "Không tin?"

"Có chút." Trần Già gật đầu nói: "Nghĩa phụ có khả năng ngươi nằm trên giường quá lâu rồi, không biết trong thiên hạ có vô số hào kiệt, ngọa hổ tàng long, thiên phú của ta tuy rằng không kém, nhưng mà nói thiên hạ đệ nhất thì quá khó rồi, nghĩa phụ ngươi thấy Ngụy Quân thế nào?"

Đổng Đại tướng quân nhìn Ngụy Quân một cái, lập tức quay đầu, nghiêm túc nói: "Phụng Tiên, tiềm lực của ngươi quả thật là thiên hạ đệ nhất."

Trần Già kinh ngạc: "Ta còn có tiềm lực hơn so với Ngụy Quân?"

Không thể nào.

Đổng Đại tướng quân lắc đầu nói: "Ta là nói tiềm lực của ngươi thiên hạ đệ nhất —— Ngụy Quân không thuộc hàng ngũ trong thiên hạ này, hắn ở trên trời cũng là đỉnh chóp, đã vượt qua năng lực quan sát của ta."

Trần Già: ". . ."

Cái này rất chân thực.

"Lục Nguyên Hạo thì sao?" Trần Già hỏi: "Lục Nguyên Hạo được khen ngợi là thiên tài thứ hai của thế hệ trẻ tuổi của Đại Càn, nghĩa phụ ngài hẳn là từng quan sát hắn chứ?"

"Lục Nguyên Hạo? Hắn không có tiềm lực gì." Đổng Đại tướng quân thuận miệng nói.

Trần Già tỏ vẻ nghi ngờ.

"Nghĩa phụ, chiến tích của Lục Nguyên Hạo rất mạnh."

Đổng Đại tướng quân nói: "Tin ta, ta xem tiềm lực của người khác rất chuẩn, Lục Nguyên Hạo quả thật không có bao nhiêu tiềm lực có thể khai phá nữa, ít nhất là kém xa so với ngươi."

Trần Già nghi hoặc nói: "Không phải chứ."

Bình Luận (0)
Comment