Sóng sau (2)
"Thật ra rất bình thường, có vài người lúc ban đầu tài năng xuất chúng, cuối cùng lại mờ nhạt trong dòng người. Có vài người ban đầu tầm thường không nổi bật, lại có thể tài hoa nở muộn. Một người có giai đoạn để nhận ra tiềm lực, Lục Nguyên Hạo ở phàm giới nhìn có vẻ quả thật rất xuất chúng, nhưng mà hắn đã không còn tiềm lực gì nữa, cái này không kỳ lạ, dù sao độ cao hiện tại mà bản thân hắn đang đứng cũng đã đủ cao rồi." Đổng Đại tướng quân nói.
Trần Già thử thăm dò đưa ra một khả năng: "Nghĩa phụ, có bao giờ có một loại khả năng là Lục Nguyên Hạo đều đã học hết toàn bộ phương hướng có tiềm lực của hắn rồi hay không? Dù sao ngài có thể nhìn ra là tiềm lực của một người, không phải thực lực của một người, hắn có khả năng đã che giấu thực lực hay không?"
Đổng Đại tướng quân lắc đầu nói: "Loại khả năng này không đến một phần vạn, hắn mới bao nhiêu tuổi, muốn khai phá tiềm lực của mình ở độ tuổi này, điều này không thực tế."
Trần Già chớp mắt, thầm nghĩ thiên tài không phải là làm được những chuyện không thực tế trong mắt người thường mới được gọi là thiên tài sao?
Có điều, Trần Già nghĩ về đẳng cấp của Đổng Đại tướng quân, cho rằng phán đoán của mình chắc là sai rồi, dù sao Đổng Đại tướng quân hẳn là từng gặp không ít thiên tài, không đến mức sinh ra phán đoán sai lầm.
Hắn không tiếp tục băn khoăn chuyện của Lục Nguyên Hạo.
Bởi vì lúc này cục diện bên trong lại xảy ra biến hóa.
Một mỹ nhân mà Trần Già và Đổng Đại tướng quân đều rất chú ý—— bắt đầu nhảy múa tại tiệc yến hội.
Đổng Đại tướng quân cười lạnh nói: "Phụng Tiên, hãy chờ xem, Bế Nguyệt khẳng định là người Vương Tư Đồ dùng để ly gián phụ tử chúng ta."
"May có nghĩa phụ thông báo từ trước."
Sự cảm kích của Trần Già xuất phát từ đáy lòng.
"Ta cũng thay mặt Thiền nhi cảm tạ nghĩa phụ."
"Phụng Tiên trong lòng có tính toán là được, trước tiên để cho Vương Tư Đồ đắc ý một thời gian, ngoài mặt phụ tử chúng ta làm kẻ thù, cũng không phải không thể. Thả con săn sắt, bắt con cá rô."
"Nghĩa phụ cao minh."
Trần Già kính Đổng Đại tướng quân một ly rượu.
Ánh mắt lại chăm chú vây quanh hình bóng xinh đẹp dịu dàng tựa thiên nga, duyên dáng tựa rồng bây bên trong sân.
Đổng Đại tướng quân nhìn thấy ánh mắt si mê của Trần Già, khóe miệng khẽ nhếch, cũng đặt ánh mắt lên người vũ nữ bên trong sân.
Còn Vương Thượng thư đang âm thầm quan sát hai người, nhìn thấy hai người đều đã bị cô cô thu hút, trong lòng thầm nghĩ vững rồi.
Người có cùng cảm giác với Vương Thượng thư, là Cửu Thiên Tuế.
Hành động nhắm bắt Lục Nguyên Hạo, do Cửu Thiên Tuế đích thân tọa trấn chỉ huy —— đã bắt đầu hành động!
Cửu Thiên Tuế tràn đầy tự tin.
"Ra tay!"
Cửu Thiên Tuế không tham gia yến hội của Vương Tư Đồ.
Bởi vì Vương Tư Đồ không có mời hắn.
Từ xưa đến nay, Văn thần và thái giám không lui tới với nhau, danh nhân và hoạn quan không kết giao với nhau.
Đây là quy tắc mà phàm tục ngầm thừa nhận.
Vương Tư Đồ là thánh nhân mới thăng cấp của Nho gia, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân quý trọng danh tiếng, cũng không có khả năng về cùng phe với Cửu Thiên Tuế, cho dù thanh danh hiện tại của Cửu Thiên Tuế ở trong thiên hạ không tệ.
Nhưng mà bọn họ vẫn không thể quá thân thiết ở trước mặt người khác.
Nếu không thì, một lãnh tụ Văn thần, một Xưởng đốc Đông Xưởng, hai người bọn họ quan hệ thân thiết, là Hoàng đế có thể yên tâm, hay là dân chúng có thể yên tâm?
Cho nên Vương Tư Đồ dứt khoát trực tiếp cùng Cửu Thiên Tuế ai đi đường nấy.
Có điều, Cửu Thiên Tuế không nhận được lời mời của Vương Tư Đồ, nhưng Lục Nguyên Hạo đã nhận được.
Tuy rằng trên lý thuyết Lục Nguyên Hạo cũng xem như là tiểu đầu lĩnh đặc vụ.
Nhưng Lục Nguyên Hạo vẫn là thành viên thế hệ thứ hai của Thiết huyết cứu quốc hội.
Còn có chiến tích lớn lao, cũng đã nhiều lần lập được công lớn cho triều đình.
Vương Tư Đồ không gửi thiệp mời cho Lục Nguyên Hạo, mới thực sự không hợp lý.
Nhận được lời mời của Vương Tư Đồ, Lục Nguyên Hạo cũng chuẩn bị đi.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản:
Lỡ như mình không đi, bị Vương Tư Đồ ghi hận thì phải làm sao?
Mấy nhân vật lớn này, chưa chắc có thể nhớ rõ ai đi, nhưng nhất định sẽ nhớ rõ ai không đi.
Hơn nữa nhân vật lớn thông thường lòng dạ hẹp hòi.
Lỡ như chính bởi vì mình không đi, liền ghi hận mình trong lòng, tìm cơ hội gây bất lợi với hắn, vậy sao hắn có thể là đối thủ của thánh nhân?
Ngay cả quà tặng cho Vương Tư Đồ, Lục Nguyên Hạo đều chuẩn bị xong rồi.
Nhưng mà chính tại lúc này, hắn nhận được một bức thư.
Không biết là ai gửi cho hắn.
Đợi sau khi hắn phát hiện, thì đã để trên bàn trong phòng ngủ của hắn.
Dọa Lục Nguyên Hạo toát một thân mồ hôi lạnh.
Hắn ngay lập tức tìm Đệ Nhị để thương lượng tình hình.
"Nhị ca, có mắt mèo. . .phì, có âm mưu."
"Nói rõ ràng chút."
Đệ Nhị nhìn Lục Nguyên Hạo sốt ruột hoang mang đầu đầy mồ hôi, không cho là chuyện gì lớn lao.
Dù sao Lục Nguyên Hạo thường xuyên như vậy.
Kinh nghiệm trước đây nói cho hắn, tất cả những chuyện có thể làm cho Lục Nguyên Hạo ồn ào nhốn nháo, thật ra cuối cùng đều bị Lục Nguyên Hạo giải quyết gọn gàng nhanh chóng.
Cho nên hắn căn bản không cần quá lo lắng.
Có điều chuyện Lục Nguyên Hạo nói lần này, khiến cho Đệ Nhị cũng ngồi không yên.
"Nhị ca, ngươi xem bức thư này xem, ta vừa mới phát hiện ở trong phòng ngủ của ta."