Sóng sau (3)
Đệ Nhị nhận bức thư Lục Nguyên Hạo đưa cho hắn, chỉ là nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Nội dung viết trên thư rất đơn giản:
Núi hoang ngoài thành, nhanh chóng đến xem, có chuyện quan trọng thương lượng, chuyện liên quan Tinh thiếu nữ.
Gấp! Gấp! Gấp!
Ký tên —— Lục Khiêm!
Đệ Nhị phút chốc ngồi dậy từ trên ghế.
"Thư nghĩa phụ viết cho ngươi? Ai đặt ở trong phòng của ngươi?"
"Không biết, ta chưa đi điều tra." Lục Nguyên Hạo cẩn thận nói: "Nếu như hiện tạicó người đang nhắm vào ta, ta vừa phái người đi điều tra, liền lập tức sẽ kinh động bọn họ, từ đó đánh rắn động cỏ."
Đệ Nhị: ". . . Vậy ngươi đến tìm ta, không sợ bị người khác chú ý?"
"Điều tra người truyền tin thì động tĩnh quá lớn, ta không che dấu được, tìm đến Nhị ca ngươi là chuyện có thể giải quyết trong âm thầm, hiện tại trong phòng ngủ của ta có một 'Lục Nguyên Hạo', sẽ không bị người khác phát hiện ra dấu vết. Bình thường ta đã chuẩn bị rất nhiều người giấy, thời khắc quan trọng đều có thể phát huy tác dụng. Chỉ cần không ra tay, cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện ra dấu vết."
Đệ Nhị: ". . . Không hổ là ngươi."
Tuy rằng hắn đã sớm quen với việc xem tên Cửu đệ như biến thái.
Nhưng mà mỗi lần gặp chuyện, sự biến thái của Cửu đệ đều có thể làm mới nhận thức của hắn.
"Ngươi làm rất tốt, hiện tại quả thực không thích hợp đi điều ra là ai đưa thư cho ngươi, cho dù tra ra được cũng không có ý nghĩa." Đệ Nhị nói.
Lục Nguyên Hạo gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ vậy, cho dù là tra ra được, khẳng định cũng chỉ là một quân cờ bị bỏ đi, đường này khẳng định là ngõ cụt, sẽ chỉ đánh rắn động cỏ."
"Bức thư này không có khả năng là nghĩa phụ đưa cho ngươi." Đệ Nhị tiếp tục nói.
Lục Nguyên Hạo lại lần nữa gật đầu.
Hai người bọn họ đều hiểu rõ điều này.
Đây cũng là nguyên nhân Lục Nguyên Hạo tìm đến Đệ Nhị thương lượng.
Trạng thái thật sự của Lục Khiêm hiện tại, An Toàn Tư chỉ có hắn và Đệ Nhị biết.
Cũng không phải Lục Khiêm không tin tưởng người khác, mà là có vài chuyện càng ít người biết đến càng tốt.
Giống Trần Già cũng tin tưởng rất nhiều người, nhưng mà hắn chỉ nói thân phận thật sự của mình với Ngụy Quân, còn có Châu Phân Phương.
Chuyện giữ bí mật, trước nay đều không liên quan đến sự tin tưởng, mà là sự cần thiết.
Lục Khiêm đem tình hình thật sự của mình thông báo cho Lục Nguyên Hạo và Đệ Nhị, là bởi vì Lục Nguyên Hạo là người có thực lực mạnh nhất của An Toàn Tư hiện tại, còn Đệ Nhị là người có trí thông minh cao nhất An Toàn Tư.
Một người phụ trách vũ lực, một người phụ trách trí lực, không nói cho bọn họ, An Toàn Tư rất có khả năng không thể hoạt động bình thường.
Chỉ có bọn họ hiểu rõ tình hình thật sự, An Toàn Tư mới có thể dựa theo kế hoạch của hắn tiếp tục hoạt động bình thường.
Mà hiện tại, trong tình hình Lục Khiêm đã sớm bày tỏ thái độ cắt đứt quan hệ với An Toàn Tư, không ngờ Lục Nguyên Hạo lại nhận được thư mà "Lục Khiêm" gửi.
Cái này rất hiển nhiên là không bình thường.
"Nhị ca, ngươi nói đây là thăm dò sao? Nếu như là thăm dò, hiện tại trên danh nghĩa nghĩa phụ đã chết rồi, ta dẫn theo đại đội nhân mã tiến về phía trước, mới là lựa chọn hợp lý nhất đúng chứ?" Lục Nguyên Hạo suy đoán nói.
Đệ Nhị không nói gì, mà đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Không đợi Đệ Nhị nói chuyện, bản thân Lục Nguyên Hạo đã suy luận ra đáp án này.
"Không được, nếu ta thực sự dẫn theo đại đội nhân mã tiến về phía trước, thật ra không có bất cứ ý nghĩa gì. Đối phương thấy ta dẫn theo đại đội nhân mã tiến về phía trước, khẳng định sẽ không ra mặt, sau đó sẽ tiếp tục âm thầm ra tay đối với ta, ta sẽ vẫn luôn nằm trong nguy hiểm, căn bản không giải quyết được vấn đề."
Đệ Nhị nhìn về phía Lục Nguyên Hạo, hỏi: "Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
Lục Nguyên Hạo đặt tay lên bàn, trầm giọng nói: "Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, vậy thì dũng cảm đối mặt với hắn. Chỉ có lôi thủ phạm đứng sau ra giải quyết triệt để, mới là biện pháp thực sự giải quyết vấn đề."
"Ngươi biết thủ phạm đứng sau là ai?"
"Không biết." Lục Nguyên Hạo trả lời một cách khí thế hùng hồn.
Đệ Nhị: ". . ."
"Nhưng mà không cần đoán, mặc kệ là ai, kiểu gì cũng đều thoát khỏi mấy kẻ địch chủ yếu của chúng ta, chẳng qua chính là Hoàng thất, Cửu Thiên Tuế, Đổng Đại tướng quân, Tây Đại Lục. . .
"Trong mấy kẻ địch này Hoàng thất không có khả năng lắm, bọn họ tự trọng thân phận, khả năng tự mình ra mặt không lớn.
"Tây Đại Lục cũng không có khả năng, An Toàn Tư chúng ta không có khả năng trở thành kẻ địch chủ yếu mà Tây Đại Lục nhắm vào, chúng ta không có cái mặt mũi đó.
"Người Đổng Đại tướng quân chủ yếu đối phó là công chúa Minh Châu, mưu đồ là vị trí Tướng quốc. Trước khi chưa trở thành Tướng quốc, hắn không tiện gây thêm nhiều kẻ thù.
"Cho nên sau cùng phân tích được, người đảm đương Đông Xưởng - Cửu Thiên Tuế có khả năng lớn nhất. Bản thân hắn chính là có mối quan hệ cạnh tranh với An Toàn Tư chúng ta, hơn nữa trước mắt hắn là người Đại Càn duy nhất ký khế ước với Tinh thiếu nữ, trên tờ giấy này còn nói có chuyện quan trọng thương lượng, có liên quan đến Tinh thiếu nữ, ta phán đoán hắn có khả năng lớn nhất.
"Nhị ca, ngươi nhận định thế nào?"
Lục Nguyên Hạo nhìn về phía Đệ Nhị.
Đệ Nhị vỗ tay tán thưởng: "Lão Cửu, ta không phải là người thông minh nhất An Toàn Tư, ngươi mới phải, ngươi là đại trí giả ngu."