Song nguyệt đồng thiên, tất có đại loạn (1)
Kế hoạch chiến đấu thiết lập xong, bính lính chiến đấu đều đã vào vị trí, Cửu Thiên Tuế liền vung tay.
Tinh nhuệ Đông Xưởng nháy mắt xuất phát đến núi hoang ngoại thành.
Một nén nhang sau.
Cửu Thiên Tuế liền thấy được Lục Nguyên Hạo đang đợi ở trong núi hoang.
Khi thuộc hạ bẩm báo với hắn, trận pháp cách âm, trận pháp che chắn, trận pháp ảo cảnh. . . Sau khi các loại công tác chuẩn bị đều đã chuẩn bị đầy đủ hết, Cửu Thiên Tuế liền không hề chần chờ.
"Ra tay!"
Sau đó. . .
Bùm!
Một giây, trận chiến kết thúc.
Cửu Thiên Tuế ngẩn ra.
Hắn xoa hai mắt của mình, cả người có một khoảnh khắc ngơ ngác.
Hắn muốn kết thúc trận chiến trong thời gian ngắn.
Thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng đích thân ra tay.
Lục Nguyên Hạo dù sao cũng có danh tiếng bên ngoài.
Thật ra hắn không có xem thường Lục Nguyên Hạo.
Cũng chuẩn bị rất nhiều.
Thậm chí có thể nói đều đã đem ra một nửa của cải của Đông Xưởng, chỉ để đối phó một tên Lục Nguyên Hạo.
Hơn nữa hắn còn chuẩn bị đích thân ra tay.
Cái này không thể nói khinh địch.
Nhưng mà bất luận thế nào Cửu Thiên Tuế đều không ngờ tới, hắn không có khinh địch, kẻ địch lại không chịu nổi một chiêu như vậy.
Còn chưa đợi hắn ra tay nữa, sao lại bị đánh chết như vậy chứ?
Cái này không khoa học.
Đợi một chút. . .
Không đúng. . .
Đó là cái quỷ gì?
Một lát sau.
Cửu Thiên Tuế nhìn thấy ở ngay chính giữa trận pháp, một người giấy chậm chậm đón gió bay lên.
Cửu Thiên Tuế sắc mặt đỏ lên.
"Đáng chết."
"Ảo thuật?"
"Cắt giấy thành người —— Thiên Cương thần thông?"
"Không ngờ có thể lừa được ta?"
"Trong tư liệu của Đông Xưởng, chưa từng nói đến Lục Nguyên Hạo biết loại cấp bậc Thiên Cương thần thông cắt giấy thành người này."
Cửu Thiên Tuế phẫn nộ.
Hắn thế mà lại bị một tên tiểu tử đùa giỡn.
Cái này nếu truyền ra ngoài, hắn sao còn có thể lăn lộn trên giang hồ?
Chính tại lúc này, thuộc hạ lại truyền đến cho hắn một tin tức.
"Đốc chủ, Đông Xưởng —— phòng của ngài bị trộm."
Cửu Thiên Tuế hết phẫn nộ, tức quá bật cười: "Tốt, rất tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên*."
(*)anh hùng xuất thân từ những thiếu niên trẻ tuổi
Lời nói vừa dứt, hắn phút chốc đánh ra một chưởng.
"Thực sự nghĩ rằng chút thuật che mắt này của ngươi, có thể qua mắt được bổn tọa?"
Hắn đã nhìn ra rồi.
Tên thuộc hạ này là kẻ ngụy trang.
Hơn nữa, căn phòng của hắn ở Đông Xưởng bây giờ Tiễn thần đang tu luyện.
Làm sao có dễ dàng bị trộm như vậy?
Không ngờ Lục Nguyên Hạo lại im hơi lặng tiếng liền mai phục người ở bên cạnh hắn, điều này làm cho Cửu Thiên Tuế vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lại khâm phục thủ đoạn của người trẻ tuổi này.
Nhưng mà tất cả đều đã kết thúc rồi.
Đạo cao một thước ma cao một trượng.
Chung quy vẫn không qua mắt được pháp nhãn của hắn.
Ngay tại khi trong đầu hắn vừa mới sinh ra suy nghĩ như vậy, liền phát hiện người trước mắt đã xảy ra biến hóa.
Ngụy trang nhanh chóng biến mất.
Một người phụ nữ xinh đẹp toả sáng, xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Không. . ."
Cửu Thiên Tuế hốc mắt trợn trừng.
Cưỡng ép thu hồi hơn một nửa tu vi của mình, vì thế kinh mạch bị tổn thương rất nhiều.
So với kinh mạch, thứ bị tổn thương nghiêm trọng hơn là tinh thần của hắn.
Bởi vì người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này —— là người phụ nữ hắn yêu nhất.
Ai nói thái giám không có tình yêu?
Tình yêu có thể xuyên qua quốc gia, chủng tộc, giới tính, chẳng lẽ còn không xuyên qua không một cái gốc không phải gốc?
Cửu Thiên Tuế biểu thị ‘có thể’.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể giết chết người phụ nữ mình yêu nhất.
Sau đó, người phụ nữ mình yêu nhất, chầm chầm chủ động tiến về phía trước một bước, đâm hắn một đao.
"Bảo vệ Đốc chủ."
"Giết chết yêu nữ này."
"Đốc chủ, ngươi không sao chứ."
. . .
Nhìn người phụ nữ mình yêu nhất bị đao loạn chém chết, niềm hy vọng trong ánh mắt của Cửu Thiên Tuế nhanh chóng ảm đạm đi.
Lại là một người giấy.
Nàng đã chết từ lâu rồi.
Không có khả năng còn sống giống như hắn.
Vừa rồi không ngờ hắn lại nảy sinh tâm lý may mắn, quá buồn cười.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Hắn không phải anh hùng, nhưng cũng không qua được.
Hổ thẹn.
Cửu Thiên Tuế cười khổ một tiếng, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Cái lắc đầu này.
Khung cảnh xung quanh phút chốc thay đổi.
Ngay sau đó, không ngờ hắn lại đi tới —— nhà tắm lớn nhất kinh thành.
Còn là nhà tắm nam.
Đang đến trước mặt, là một đám nam nhân uy vũ cường tráng.
Thật sự rất uy vũ.
Rất cường tráng.
Bởi vì Cửu Thiên Tuế tận mắt nhìn thấy.
Đồng thời hắn phát hiện, không biết khi nào quần áo trên người mình cũng đã biến mất rồi.
Vì thế. . .
Đạo tâm mà Cửu Thiên Tuế vừa mới khôi phục, lại lần nữa vỡ tan tành.
Loại cảnh tượng này, đối với tên thái giám là hắn mà nói, quả thật quá mức giết người từ trong tâm trí.
Hơn nữa, tranh đấu giữa cường giả, đều tự trọng thân phận.
Làm gì có kiểu sỉ nhục người khác như vậy?
"Thằng nhãi ranh thật sự rất quá đáng. . ."
Cửu Thiên Tuế cúi đầu.
Một cây đao đâm vào từ trước ngược.
Mà Lục Nguyên Hạo cũng xuất hiện ở trước mặt hắn.
Sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.
"Mệt chết ta rồi, vì chuẩn bị một đao này, ta không tiếc thay đổi thuật ám sát thiên hạ vô song của ta, tỉ mỉ làm ba bố trí trọng điểm —— tinh hoa đều nằm hết ở màn dạo đầu, cũng may cái này cuối cùng cũng rung rẩy thành công … . So sánh với thuật ám sát của ta, tu vi võ đạo của ta thật sự là tầm thường không nổi bật."