Thiên Đế bệ hạ tối cao đến Lương Sơn của ông ta rồi (4)
Nhưng việc mà Ngụy Quân đã quyết định, hắn ta cũng chỉ có thể tỏ ý chúc phúc và cầu nguyện.
"Tóm lại, Ngụy huynh, huynh chú ý an toàn."
"Yên tâm, trong lòng ta có dự tính.”
"Cẩn thận Thiên Khôi Tinh thần, có thể đứng thứ nhất trong số một trăm linh tám Tinh thần, hoàn toàn không phải là người dễ đối phó gì.” Thượng Quan Tinh Phong lại nhắc nhở lần nữa.
"Ta biết, ta cũng rất mong chờ, Tinh thần có thể xếp thứ nhất trong số một trăm linh tám Tinh thần, rốt cuộc lợi hại cỡ nào.”
Những gì Ngụy Quân nói là thật lòng.
Cho đến nay, hầu hết những người đã thành danh trên thế giới này đều không làm hắn thất vọng, bọn họ đều xứng đáng với danh hiệu của mình.
Cũng có một số kẻ không thành danh những cũng mang lại cho hắn sự vui mừng ngạc nhiên không nhỏ.
Đương nhiên, còn có một số kẻ giả mạo, rõ ràng là chí sĩ ái quốc mà cứ khăng khăng giả trang thành dáng vẻ công tử bội, hãm hại hắn.
Xét theo sự biểu hiện tuyệt vời của những người này, Ngụy Quân cũng rất mong chờ đối với sự tồn tại đứng đầu trong một trăm linh tám vị Tinh thần của Thiên Khôi Tinh thần.
Càng lợi hại càng tốt.
Nếu có thể trấp áp được hắn dễ như trở bàn tay, vậy lại càng không gì tốt hơn.
Đồng thời lúc đó.
Thiên Khôi Tinh thần, người khiến cảm giác mong đợi của Ngụy Quân bùng nổ, lúc này đang rơi vào tuyệt vọng.
Sắc nặt nàng ta vô cùng tái nhợt.
Không dám cử động.
Nàng ta không hiểu.
Tại sao mọi thứ lại trở thành như vậy?
Kịch bản rõ ràng là không được sắp xếp như thế này.
"Ngươi... Các ngươi... Vậy mà các ngươi lại dám động thủ với ta?"
Đến lúc này, Thiên Khôi Tinh thần vẫn không muốn chấp nhận hiện thực.
Sau đó Lục Khiêm trực tiếp tát ra một cái ‘bốp’.
Trên một bên mặt của Thiên Khôi Tinh thần nhanh chóng xuất hiện dấu tay.
Phối hợp với ánh mắt kinh hoàng của nàng ta, lộ ra vẻ ta thấy còn mến.
Đáng tiếc, nàng ta không biết người đối diện là một lão thái giám.
Đối với một lão thái giám mà nói, không có ý thương hoa tiếc ngọc gì.
Đối với Lục Khiêm, dùng thủ đoạn độc ác để bẻ hoa hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý.
Có điều, mặc dù ông ta không chế được Thiên Khôi Tinh thần, nhưng lại không giết nàng ta.
"Câm miệng."
Lục Khiêm nhìn Thiên Khôi Tinh thần với vẻ sát ý nồng đậm, nhưng không giải thích gì với nàng ta cả.
Thay vào đó, Sài Điện hạ tò mò hỏi: “Muội muội, không giết tỷ ta sao? Chúng ta đã trở mặt với tỷ ta rồi, giữ tỷ ta lại chính là một tai họa. Dù sao, chúng ta đã sử dụng tên tuổi của tỷ ta với bên ngoài rồi, không cần giữ lại tỷ ta.”
Lục Khiêm lắc đầu và nói: "Tỷ tỷ, tỷ ta không thể bị giết.”
"Tại sao?"
Lục Khiêm thầm nói trong lòng bởi vì tôi nghi ngờ rằng căn bản giết không chết người này.
Lục Nguyên Hạo đã một mình giết Cửu Thiên Tuế một lần, chuyện này Lục Khiêm đã biết.
Cửu Thiên Tuế có thể sống lại, Thiên Khôi Tinh thần có thể không?
Trời mới biết.
Lục Khiêm cảm thấy khả năng cao là có thể.
Dù sao Thiên Khôi Tinh thần là người được khâm định, rõ ràng là có người đứng sau che chở.
Nếu ông ta giết Thiên Khôi Tinh thần, Thiên Khôi Tinh thần lại sống lại, đó không chỉ không đạt được mục đích, ngược lại còn tiết lộ bí mật của bọn họ.
Lục Khiêm không muốn mạo hiểm.
Vì vậy, Thiên Khôi Tinh thần không thể chết.
Nhưng cũng không thể sống tốt được.
Khống chế nàng ta, phế bỏ thực lực của nàng ta là sự lựa chọn tốt nhất.
Có điều không thể nói với Sài điện hạ nguyên nhân thực sự, bởi vì ngay cả Sài điện hạ cũng không biết nội tình trong đó thì Thiên Sát Tinh thần cũng càng không nên biết.
Vì vậy, Lục Khiêm đã bịa ra một lý do: "Thiên Khôi Tinh thần quá quan trọng, tỷ ta là đại tỷ xếp thứ nhất trong số tỷ muội chúng ta, nếu tỷ ta chết rồi, rất có khả năng sẽ gây ra một loạt hậu quả không thể đoán trước được, thậm chí có khả năng vị tồn tại kia sẽ đích thân ra tay, hiện tại ta không thể chắc chắn có thể chống lại ông ta.”
Sài Điện hạ sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng giơ ngón tay cái lên với Lục Khiêm.
"Muội muội, muội nói không sai, Thiên Khôi Tinh thần không thể chết, thân phận của tỷ ta quá quan trọng. Có điều tỷ ta cũng không thể sống tốt được, nếu không sức uy hiếp đối với chúng ta quá lớn.”
"Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên chỉ có thể khiến Tống tỷ tỷ của chúng ta chịu uất ức một chút trước.”
Sau khi Lục Khiêm nói xong liền có mấy đường sáng màu đỏ lóe lên.
Ngay sau đó, Thiên Khôi Tinh thần phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"Đáng chết."
"Vậy mà ngươi lại phế đi thần cách của ta, còn làm vỡ tinh mạch của ta.”
"Sát Thần, ta phải giết ngươi.”
Lục Khiêm không động đậy, vẫn đằng đằng sát khí.
Những tinh thiếu nữ còn lại, có một số bị Lục Khiên dọa sợ, nhưng cũng có một số càng thêm hưng phấn.
Cùng Lục Khiêm sống mái với Lương Sơn, lại đánh hội đồng Thiên Khôi Tinh thần, ước số điên cuồng trong lòng rất nhiều tinh thiếu nữ đều được đốt cháy rồi.
Một khi dã tâm bộc phát sẽ không thể không chế được nữa.
Đúng lúc này, trên người Thiên Khôi Tinh thần xuất hiện một phong thư.
Sài điện hạ giơ tay, phong thư kia liền rơi vào trong tay nàng ta.
Sài điện hạ vừa mở thư vừa nói: "Đây là Hư Không Truyền Tin, có điều cách truyền tin này là cách chỉ có trên trời của chúng ta mới có, xem ra có tỷ muội đã liên hệ với tỷ ta rồi, để ta xem xem...”
Sài Điện hạ còn chưa nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi.