Ngụy Quân: Hình như có rất nhiều chỗ không đúng (1)
Lục Khiêm nhận ra được sự không ổn của Sài Điện hạ, lóe thân xuất hiện bên cạnh Sài Điện hạ, cùng xem nội dung trong bức thư này.
Sau đó, sắc mặt của ông ta cũng biến đổi vô cùng vi diệu.
Nội dung trên bức thư này, vậy mà lại là tư liệu của Ngụy Quân.
Sau đó, người viết nói rằng ít ngày nữa Ngụy Quân sẽ đi sứ đến Lương Sơn, yêu cầu Thiên Khôi Tinh thần giết chết Ngụy Quân để diệt trừ hậu họa.
Hạ bút - Đổng Đại tướng quân.
Lục Khiêm và Sài Điện hạ nhìn nhau một cái.
Sài Điện hạ khẽ nói: "Đổng Đại tướng quân? Đổng Đại tướng quân của Đại Càn? Ông ta biết cách truyền tin chỉ có ở trên trời chúng ta, còn có thể trực tiếp liên hệ với Thiên Khôi Tinh thần, hơn nữa còn bảo Thiên Khôi Tinh thần thay ông ta giết chết Thái Sử công của Đại Càn. Chậc chậc, thật là một ván cờ lớn."
"Đúng vậy, thật là một ván cờ lớn."
Sát khí trên người Lục Khiêm càng thêm nồng đậm.
Có điều trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn toàn không ngờ tới, mình lại chó ngáp phải ruồi, vậy mà lại có thể vô tình cứu được Ngụy Quân một mạng.
Nếu Ngụy đại nhân đến Lương Sơn và nhận ra ta, e rằng sẽ cảm động đến rơi nước mắt nhỉ?
Lục Khiêm nghĩ đến dáng vẻ vui mừng đến bật khóc của Ngụy Quân, trong lòng cũng cảm thấy sung sướng.
Mặc dù giả trang thành nữ rất khổ cực.
Cả ngày xưng hô tỷ muội với tinh thiếu nữ rất xấu hổ.
Thân là người sáng lập ra An Toàn Tư của Đại Càn, hiện tại lại thành thủ lĩnh phản tặc, cũng hoàn toàn trái ngược với lý tưởng của ông ta.
Nhưng nghĩ đến sự vất cả của mình có thể cứu sống Ngụy Quân, trong lòng ông ta vẫn vô cùng thoải mái.
Mọi thứ đều đáng giá.
Ngụy đại nhân, ngươi yên tâm mà đến.
Ta sẽ khiến Lương Sơn trở thành nơi an toàn nhất - chờ đợi ngươi tới.
Trong lòng Lục Khiêm âm thầm lập lời thề.
Đối với chuyện này, Ngụy Quân không hề hay biết.
Ba ngày sau.
Thiên Đế bệ hạ tối cao đã tới Lương Sơn đầm rồng hang hổ trong lòng hắn.
Hắn tràn ngập chờ mong!
Khi Ngụy Quân đến Lương Sơn, Đổng Đại tướng quân đang làm lễ ăn mừng với Cửu Thiên Tuế.
Nghĩa tử của Đổng Đại tướng quân, Trần Già - đã bật một chai sâm panh được mang từ Tây Đại Lục về cho bọn họ.
“Nghĩa phụ, Cửu Thiên Tuế, đây là rượu sâm panh đặc sản của thành Milan, thành phố trung tâm của Tây Đại Lục, là một trong những loại rượu nổi tiếng của Tây Đại Lục, cũng là thức uống không thể thiếu trong yến tiệc và tiệc mừng của bọn họ. Con sẽ rót đầy nó cho hai người."
Trần Già chủ động giới thiệu lai lịch của rượu sâm banh một chút.
Đổng Đại tướng quân nghe thấy vậy vô cùng thoải mái.
Ông ta là vị.
Vì vậy thích ao rượu rừng thịt.
Thức ăn ngon và rượu ngon đúng khẩu vị của ông ta hơn là mỹ nữ.
“Phụng Tiên có lòng rồi.” Đổng Đại tướng quân gật đầu, tán thưởng nói: “Còn nhớ sở thích của vi phụ.”
Trần Già vội vàng nói: "Điều này là đương nhiên, nghĩa phụ đã giúp đỡ con rất nhiều, con cũng chỉ có thể để tâm một chút đến sở thích của nghĩa phụ. Chút tâm tư này, chẳng đáng là gì so với quà tặng của nghĩa phụ, Phụng Tiên thật xấu hổ."
Đổng Đại tướng quân cười lớn.
Cửu Thiên Tuế có chút hâm mộ.Thiên Tuế có chút ghen tị.
"Nghĩa tử này của Đại tướng quân thật khiến người khác hâm mộ, những đồ tử đồ tôn kia của ta so với Trần tông chủ, không có ai nên hồn. Vất vả lắm mới nhìn trúng một người con nuôi ngưỡng mộ trong lòng mà người ta còn không bằng lòng nhận ta làm nghĩa phụ. Haizz, đáng tiếc.”
Cửu Thiên Tuế nói ra đều đầy vẻ tiếc nuối.
Trần Già đã nghe qua chuyện này từ Đổng Đại tướng quân, nhưng sau khi nghe Cửu Thiên Tuế nói như vậy, hắn ta vẫn tò mò hỏi: "Cửu Thiên Tuế là muốn nhận Lục Nguyên Hạo làm nghĩa tử?”
"Không sai."
"Lục Nguyên Hạo là nghĩa tử của Lục Khiêm. Mặc dù Lục Khiêm đã chết, nhưng nếu Lục Nguyên Hạo bây giờ chuyển sang làm môn hạ của ông, chắc chắn sẽ bị ngàn người chỉ trích. Cho dù chỉ là xuất phát từ danh tiếng mà suy xét, hắn ta có lẽ cũng sẽ không thay đổi phe phái, quả thực Cửu Thiên Tuế không nên ôm mong đợi với hắn ta.”
Những gì Trần Già nói là đúng.
Cửu Thiên Tuế cũng biết.
Nhưng Cửu Thiên Tuế vẫn tiếc.
"Trần Tông chủ, ngươi không hiểu tâm tư của những lão nhân như bọn ta. Nhìn thấy một người truyền nhân y bát thích hợp, nếu không thể thu nhận làm nghĩa tử, loại tiếc nuối đó sẽ theo suốt cuộc đời. Cũng giống như Đổng Đại tướng quân lần đầu tiên gặp ngươi đã nhận ngươi làm nghĩa tử vậy. Lão phu mới gặp Lục Nguyên Hạo liền có ý muốn thu nhận truyền nhân y bát, hắn ta quả thực quá thích hợp rồi.”
Trần Già thầm nói trong lòng rằng ta quả thực không hiểu.
Trong suy nghĩ của Trần Già, Lục Nguyên Hạo căn bản không thể kết quan hệ với Cửu Thiên Tuế.
Quả thật không hiểu nổi suy nghĩ của lão thái giám này.
Hắn ta cũng từ bỏ việc cố gắng hiểu.
Trần Già chuyển đề tài một cách rất tự nhiên: "Nghĩa phụ, lần này Ngụy Quân thật sự chết chắc rồi sao?"
Hắn ta không giả vờ không biết chuyện này.
Bởi vì chuyện Ngụy Quân đi sứ đến Lương Sơn là một chuyện đại sự, hơn nữa căn bản không hề che giấu điều này.
Rất nhiều người đều đang thảo luận.
Nếu hắn ta cố tình né tránh, đó mới là bộ dạng khả nghi.
Thoải mái hỏi, ngược lại sẽ không khiến Đổng Đại tướng quân nảy sinh nghi hoặc.
Quả nhiên.
Khi Đổng Đại tướng quân nghe thấy hắn ta hỏi như vậy, đã đưa ra một câu trả lời khẳng định: "Đúng, hắn chết chắc rồi.”