Ngọa long phụng sồ, kỳ phùng địch thủ (6)
“Vậy mà lại thật sự là ngươi.” Càn Đế nghiêm túc nói: “Ngươi đã từng có ý âm mưu hại trẫm.”
Trong mắt Tội Ngạo lóe lên một tia tán thưởng rõ nét: “Quả nhiên, ám thủ của bổn tọa đã bị ông phát hiện rồi, vì vậy ông mới cố ý giả vờ thoái vị, muốn che giấu bổn tọa, ở sau hậu trường làm ngư ông đắc lợi. Lợi hại, có thể lấy thân phận người bản xứ làm đến bước này, ông là kẻ địch lớn nhất mà bổn tọa gặp phải truong cuộc đời Đạo hỏa.”
Càn Đế: "..."
Đợi một chút.
Hình như có gì đó không đúng.
Giả vờ thoái vị?
Càn Đế nhìn về phía Đạo hỏa giả, phân biệt một chút vẻ tán thưởng trong mắt của Đạo hỏa giả không giống như đang giả vờ, đột nhiên hiểu ra được.
Gã này chỉ biết ám thủ của mình bị phát hiện và giải quyết, nhưng không biết đã giải quyết như thế nào.
Như vậy xem ra, gã này không phải vô địch như trong tưởng tượng.
Trong lòng Càn Đế thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy là tốt rồi.
Như vậy, còn có cách đánh.
Chỉ có điều, đối phương dường như đã phán đoán sai, cho rằng sự xuất thủ của ông ta là do mình hóa giải, do đó đã đánh giá mình rất cao.
Sau khi Càn Đế hiểu rõ, có chút dở khó dở cười.
"Các hạ...” Càn Đế sắp xếp lại ngôn ngữ, cân nhắc nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Tội Ngạo không lập tức trả lời lại Càn Đế mà trịnh trọng nói: "Ông có tư cách để biết tên của bổn tọa, bổn tọa tên là Tội Ngạo.”
Càn Đế: "...Ồ."
Sau đó thì sao?
Càn Đế bày tỏ rõ ràng ý nghĩ của mình.
Ánh mắt của Tội Ngạo càng thêm tán thưởng.
“Rất tốt, rất hờ hững, bổn tọa càng ngày càng xem trọng ông rồi.” Tội Ngạo hài lòng nói: “Ông không cần lo lắng, bổn tọa hôm nay chỉ đến thăm ông một chút thôi.”
“Thăm ta?” Càn Đế không hiểu cho lắm: “Trẫm có gì để thăm?”
“Đương nhiên là có.” Tội Ngạo nói: “Phong thái của thiên cổ nhất đế, đương nhiên đáng để bổn tọa đích thân đi thăm.”
"Thiên cổ nhất đế? Ta?”
Sắc mặt của Càn Đế trở nên cực kỳ cổ quái.
"Ngươi quá đề cao ta rồi."
Trong lòng Càn Đế có tính toán.
Làm Hoàng đế thế nào, trong lòng Càn Đế biết rõ.
Ông ta thậm chí còn nghĩ rằng có thể Tội Ngạo đang cố ý lừa ông ta.
Vì vậy, Càn Đế nói: "Cả đời này của trẫm có thể gọi một sự không thành, Đại Càn có thể đi đến hôm nay đều là công lao của các đại thần, quả thực không liên quan nhiều lắm đến Hoàng đế như ta.”
Đây là một sự thật lớn.
Đáng tiếc.
Tội Ngạo không tin.
Tội Ngạo cười và nói: "Càn Đế, ông không cần phải khiêm tốn. Mọi việc ông làm, bổn tọa đều nhìn thấy hết.”
Càn Đế cả kinh.
“Ngươi nhìn thấy hết?” Càn Đế kinh ngạc nói.
Đó chẳng phải là hỏng bét sao?
Tội Ngạo thản nhiên nói: "Đương nhiên, vì vậy bổn tọa biết, ông chẳng qua là lùi để tiến mà thôi. Đại Càn có thể đi đến hôm nay, đương nhiên có liên quan đến những tài thần tướng giỏi của Đại Càn, nhưng sở dĩ bọn họ có thể xuất đầu là vì ông biết người khéo dùng.”
Càn Đế: "..."
Ngươi thực sự đã đánh giá ta quá cao rồi.
"Hơn nữa, ông lui về sau hậu trường nhưng vẫn kiểm soát tất cả. Lấy chuyện vừa nãy làm ví dụ, nếu không phải ông lấy đại cục làm trọng, Cơ Trường Sinh bọn họ sẽ chết sạch dưới âm mưu của bọn hoạn quan Ngụy Trung hiền kia. Trước đó, ông còn không ngại hy sinh lợi ích của bản thân để bảo vệ Ngụy Quân, đây hoàn toàn nói lên trí tuệ của ông.”
“Biết nguyên tắc, lo cho đại cục. Biết người khéo dùng, tấm lòng rộng lớn. Giữ được phồn hoa, càng chịu được sự cô đơn.”
"Càn Đế, ông rất lợi hại, có tư cách làm đối thủ của bổn tọa.”
Càn Đế được Tội Ngạo khen đến nỗi có chút hoài nghi về nhân sinh.
Chẳng lẽ ta căn bản không hiểu về bản thân mình.
Những gì Tội Ngạo nói mới là đúng?
Đúng rồi.
Ta chính là phế vật, biết gì về Càn Đế?
Đánh giá khách quan là phải xem người khác.
Tội Ngạo rõ ràng là loại người có con mắt rất tinh tường.
Đánh giá của ông ta nhất định là đúng.
Càn Đế đã đã thuyết phục thành công chính mình.
Vì vậy Càn Đế nghiêm nghị nói: "Không ngờ rằng trẫm che giấu sâu như vậy mà lại bị ngươi phát hiện.”
Quan sát giả đang âm thầm quan sát – Lam Tình không kìm được, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Nàng cảm thấy cặp CP Càn Đế và Đạo hỏa giả này thật sự quá thú vị rồi.
Một người dám chém gió, một người dám nhận.
Trời đất tạo nên, duyên trời tác hợp.
Nàng bị khóa cứng rồi.
Lam Tình vừa vui vẻ xem kịch, vừa tiến vào Đông Xưởng, lấy ‘thiết bị giám sát’ mà Lục Nguyên Hạo đã đặt.
Trước đó, Lục Nguyên Hạo nói với Ngụy Quân rằng sở dĩ hắn ta có thể theo dõi Cửu Thiên Tuế là vì hắn ta đã chiếm được một bộ thiết bị công nghệ cao từ phía tù binh của Tây Đại Lục, còn là do Nữ thần Trí Tuệ chủ động hướng dẫn hắn ta tìm được.
Vì đặc tính thiết bị kỹ thuật của Tây Đại Lục, Cửu Thiên Tuế nhất thời không để ý, vì vậy mới không phát hiện.
Lục Nguyên Hạo không nói dối.
Mọi chuyện thực sự giống như Lục Nguyên Hạo nói.
Chỉ là điều Lục Nguyên Hạo không biết là, dựa trên cơ sở của tất cả sự thật này, Quan sát giả Lam Tình đã mở một cái móc quan sát cho thiết bị kỹ thuật của Tây Đại Lục.
Nếu không có thêm sự ra tay của Lam Tình, với thiết bị kỹ thuật của Tây Đại Lục, Cửu Thiên Tuế chưa chắc đã không phát hiện được.