Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tất giai tri (6)
Huống chi Đồ Vũ là người nàng xin từ Kiếm yêu Vương, hiện tại đã chết rồi.
Nàng vốn không có lập trường để khuyên nhủ Kiếm yêu Vương.
Nhưng nếu như muốn giết Đại vu sư thì đồng nghĩa với việc tuyên chiến với Tây đại lục.
Hồ Vương nhìn về phía cung điện của Yêu Hoàng, trong mắt loé lên vẻ lo lắng.
Không thể được! Trước tiên nàng phải đánh thức Yêu Hoàng.
Hy vọng lần này Yêu Hoàng thức dậy, cơn giận sẽ không quá lớn.
Nếu không cho dù nàng có là tâm phúc được Yêu Hoàng coi trọng nhất cũng rất lo lắng cho vận mệnh của mình.
…
Khi Hồ Vương gặp phải phiền phức, Tống Liên Thành cũng rất bực bội.
Lúc này hắn đã mang theo một đám cao thủ của Liên minh Tu chân giả đi đến Kiếm Các.
Thánh địa của kiếm tu.
Mới bước vào Kiếm Các, Tống Liên Thành liền có một loại dự cảm không may.
Loại dự cảm này đã đạt đến đỉnh điểm sau khi Cổ Nguyệt tỏ vẻ thật sự muốn gia nhập Kiếm Các.
Cổ Nguyệt vậy mà đến thật.
Mà nhóm người ban đầu của Liên minh Tu chân giả cũng dơ hai tay lên đón chào sự gia nhập lần nữa của Kiếm Các.
“Cổ huynh có thể cải tà quy chính, là chuyện may mắt của Liên minh Tu chân giả chúng ta.”
“Kiếm Các vốn chính là một trong thập đại sáng lập tông môn của Liên minh Tu chân giả, cửa lớn của Liên minh Tu chân giả tất nhiên sẽ vĩnh viễn mở rộng vì Kiếm Các.”
“Dựa vào thực lực và danh vọng của Cổ huynh cộng thêm với địa vị của Kiếm Các, theo thứ bậc Cổ huynh nên làm phó minh chủ của liên minh. Nói không chừng vị trí minh chủ này cũng có thể tranh đoạt một phen.”
…
Nghe đến đây, ánh mắt Tống Liên Thành chợt lạnh lùng.
Hắn biết đám người này đang đợi mình ở chỗ này.
Kể từ khi hắn bị Nguỵ Quân đoạt mất số mệnh, làm chuyện gì cũng không thuận. Tống Liên Thành đã xui xẻo một đoạn thời gian rồi.
Rất rõ ràng, cho tới hiện tại, vận rủi vẫn đang phát huy tác dụng.
Hơn nữa trong vô tình còn trợ gúp Cổ Nguyệt một phen.
Cổ Nguyệt cười mỉm chào hỏi một vòng những người quen thuộc với mình ở trong Liên minh Tu chân giả, sau đó chắp tay với Tống Liên Thành, nói: "Minh chủ, Kiếm Các muốn hồi tâm trở về với Liên minh Tu chân giả là cực kỳ nghiêm túc. Tu hành giả trên thiên hạ là người một nhà, kiếm tu cũng là một thành viên trong đại gia đình này, vẫn hy vọng minh chủ cho kiếm tu chúng ta một cơ hội."
Tống Liên Thành: ". . ."
Đồ kiếm tu nhà ngươi sao lại còn biết nói những lời như vậy?
Không sợ kiếm tu quá mạnh, chỉ sợ kiếm tu có văn hoá.
Kiếm Thần có văn hoá thì quá khó đối phó rồi.
“Cổ chưởng môn, Kiếm Các và Đại Càn qua lại thân mật, đột nhiên lại muốn trở về Liên minh Tu chân giả, khó tránh khiến người ta sinh nghi.”
Tống Liên Thành không muốn để cho Kiếm Các trở về Liên minh Tu chân giả.
Liên minh Tu chân giả lúc bấy giờ cũng không nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Lại gia nhập thêm một Kiếm Các kiêu ngạo ương ngạnh, Các chủ Kiếm Các còn là một người từng giết thần thành công, Tống Liên Thành hắn cũng không có tự tin để có thể thu phục Cổ Nguyệt.
Cho nên, vẫn là để cho Kiếm Các tiếp tục duy trì hiện trạng thì tốt hơn.
Nhưng một câu của Cổ Nguyệt đã khiến cho Tống Liên Thành sững người lại.
"Đại Càn không phải đã ký kết hiệp ước thần thánh với Liên minh Tu chân giả rồi sao? Nếu hai bên không thể làm kẻ thù trong khoảng thời gian ngắn này, Kiếm Các chúng ta cũng đúng lúc trở về Liên minh Tu chân giả, minh chủ không cần lo lắng."
Tống Liên Thành: ". . ."
Xác thực là có chuyện này.
Sở dĩ ký kết Hiệp ước thần thánh còn có liên quan một chút tới hắn.
Lần này chính là tự bê đá đập chân mình.
Tống Liên Thành rất nghẹn khuất.
Nhưng những người khác trong Liên minh Tu chân giả một chút cũng không để ý quan điểm của hắn.
Sau khi Cổ Nguyệt dứt lời, lập tức liền có người mở miệng: "Cổ Kiếm Thần, Tống minh chủ làm sao không lo lắng được chứ? Thực lực của ngươi mạnh hơn Tống minh chủ, nhân mạch cũng sâu hơn Tống minh chủ. Ngươi gia nhập Liên minh Tu chân giả, Tống minh chủ nên xử sự thế nào?"
Lời này âm dương quái khí, chẳng khác nào đang lên mặt.
Nhưng người nói chuyện là nguyên minh chủ.
Tống Liên Thành nghĩ đến thực lực của nguyên minh chủ, đành cắn chặt răng nhẫn nhịn.
Về phần chuyện Kiếm Các trở về Liên minh Tu chân giả, hắn vẫn chưa có ý kiến.
Tống Liên Thành chỉ cho một đáp án lập lờ nước đôi: "Việc này chúng ta còn phải đi về tiếp tục nghiên cứu một chút, Cổ Kiếm Thần cứ kiên nhẫn chờ đợi, ta sẽ lập tức triệu tập trưởng lão hội nghị, để cho mọi người giơ tay biểu quyết."
Cổ Nguyệt không có trúng muốn câu giờ của Tống Liên Thành, bật cười nói thẳng: "Ta xem hôm nay người đến khá là đông đủ. Tống minh chủ, không bằng biểu quyết ngay tại Kiếm Các đi, nhân số hẳn là đủ rồi."
“Không sai! Hôm nay người nên đến cũng đều đến tương đối rồi.”
"Tống minh chủ, biểu quyết đi, ta ủng hộ Kiếm Các trở về Liên minh Tu chân giả."
"Ta cũng ủng hộ."
"Trong giới tu hành, lực sát thương của kiếm tu vẫn luôn cầm cờ đi trước. Liên minh Tu chân giả không có kiếm tu, căn bản không phải là liên minh hoàn chỉnh."
"Tống minh chủ, Đao Thần sống chết chưa rõ. Hiện tại Kiếm Thần muốn nhập bọn, chẳng nhẽ Tống minh chủ đặc biệt gây khó dễ cho Thần sao?"
Tống Liên Thành lại lần trở thành tâm điểm bị chỉ trích.
Dựa vào thủ đoạn của hắn, vốn dĩ không nên tứ cố vô thân như vậy.
Đáng tiếc, Ngụy Quân đã phơi bày toàn bộ những chuyện hắn đã làm trước kia vào trong sách sử.
Vì thế…
Vận may của Tống Liên Thành bây giờ đã sắp hạ xuống mức thấp nhất.
Gặp phải chuyện gì xui xẻo chuyện cũng hoàn toàn có thể chấp nhận.
Tống Liên Thành cũng chỉ có thể phấn chấn tinh thần, giả tình giả nghĩa với đám người đang ôm ý niệm xấu với mình.
Đồng thời tính toán làm sao để giết chết toàn bộ hai người Đao Thần và Kiếm Thần.