Thiên đạo: Ba ba cứu con (1)
Vừa rồi có người nói không sai, Tống Liên Thành xác thực chuyên gây khó dễ cho thần.
Bởi vì thần quá khó khống chế.
Hơn nữa hắn cũng không thể lôi kéo.
Nếu đã như vậy, không bằng khiến cho thần chết đi.
Nhưng đánh tiếc rằng thần không phải dễ giết như vậy.
Hơn nữa lần này Cổ Nguyệt dùng dương mưu.
Liên minh Tu chân giả thiếu đi Kiếm Các, còn không có tông Thiên Cơ, thực lực tổng thể còn không lớn bằng trước đây.
Lúc này Kiếm Các trở về Liên minh Tu chân giả một lần nữa, nhìn bề ngoài, thực lực của Liên minh Tu chân giả chắc chắn tăng nhiều.
Hiện nay đối mặt với Yêu Đình thậm chí đối mặt với Đại Càn, Liên minh Tu chân giả cũng đã không còn nắm chắc phần thắng nữa.
Liên minh Tu chân giả cần nhanh chóng hồi máu.
Kiếm Các chính là túi máu của bọn họ.
Suy cho cùng, thực lực của liên minh vẫn bị yếu đi.
Cho nên đối với bọn họ mà nói, sự quy phục của Kiếm Các rất quan trọng.
Yêu Đình và Liên minh Tu chân giả đều đã đi trên ngã tư.
Kế hoạch diễn biến hoà bình đang trong quá trình tiến hành thuận lợi.
Tất cả đều phát triển theo phương hương tốt.
Chỉ là trên gương mặt ngụy quân lại không xuất hiện vẻ tươi cười.
“Nguỵ Quân, ngươi không sao chứ?”
Bạch Khuynh Tâm nhìn Ngụy Quân giống như pho tượng giống nhau, có hơi lo lắng.
"Tinh thần của ngươi đã hoảng hốt hai ngày nay, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Ngụy Quân hồi thần lại, nhìn về phía Bạch Khuynh Tâm rồi giải thích: "Ta lại thành Bán Thánh rồi."
Trước mắt Bạch Khuynh Tâm sáng ngời, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, cũng không phải chưa từng trở thành Bán Thánh Nho gia."
Ngụy Quân căn bản không coi trọng mấy.
Bạch Khuynh Tâm ca ngợi nói: "Ngụy Quân, ngươi thật lợi hại."
"Thứ lợi hại hơn còn ở phía sau." Ngụy Quân nói: "Ta đã truyền toàn bộ Hạo Nhiên Chính Khí cho một tên khác, sau đó ta lại giáng cấp, một lần nữa trở về Đại nho."
Lúc này mới là tin tốt chân chính.
Trong thiên hạ, có thể giết được Bán Thánh Nho gia tổng cộng cũng không được mấy người.
Nhưng mà trong thiên hạ, cao thủ có thể giết được Đại nho không có một ngàn cũng có tám trăm.
Ngụy Quân hạ xuống từ cảnh giới Bán Thánh Nho gia, một lần nữa biến trở về Đại nho, đối với đại nghiệp tự tìm chết của hắn thì rất có lợi.
Nhưng Ngụy Quân hiện tại không có tâm tình nào để vui vẻ.
"Tuy hiện tại ta lại trở về cảnh giới Đại nho, nhưng mà Bán Thánh chung quy cũng là Bán Thánh, ta đã hai lần thành thánh rồi, cho nên thu hoạch được một vài thứ."
"Thu hoạch được gì?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân: "Chó liếm."
Bạch Khuynh Tâm: "? ? ?"
Nàng nghe không hiểu.
"Đơn giản mà nói, ý chí của thiên đạo ở thế giới này đang a dua nịnh nọt ta."
Sống chết cũng phải ôm chặt bắp đùi này của hắn.
Quả thực mở bản hack đến mất trí.
“Hễ cứ đi qua, ắt lưu lại dấu vết.”
“Lòng người sinh một ý niệm, ắt trời biết đất biết.”
"Cho nên đối với thiên địa mà nói, thế giới này hầu như là không có bí mật nào."
Bạch Khuynh Tâm nháy mắt nói: "Ngụy lang, ta vẫn nghe không hiểu lắm."
"Lần này sau khi thành Bán Thánh, ta đã lĩnh hội được ý trời, hiểu rõ toàn bộ bí mật của chiến tranh vệ quốc."
Là thiên đạo chủ động cho phép hắn hiểu rõ.
Bạch Khuynh Tâm mở to hai mắt, rốt cuộc cũng phản ứng trở lại: "Vậy chẳng phải là nói. . ."
Ngụy Quân gật gật đầu nói: "Không sai, sứ mệnh của ta cơ bản đã sắp hoàn thành rồi, còn lại chính là tự tay viết sách sử thôi."
Đây là việc chân tay không yêu cầu kỹ thuật, không có gì là chuyên môn, là người đều có thể làm.
"Thế mà còn có tin tức tốt kiểu này." Bạch Khuynh Tâm vô cùng ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Nàng vốn cho rằng Ngụy Quân phải hoàn thành việc biên soạn sách sử, thể nào cũng phải tốn thời gian mấy năm nữa.
Ngụy Quân u sầu nói: "Chưa chắc là tin tốt. Thiên đạo nói cho ta biết, nó sắp chết rồi. Nó gắng sức giúp ta như vậy là muốn kêu ta cứu lấy nó."
"Cái gì?" Bạch Khuynh Tâm lắp bắp kinh hãi.
"Còn nữa, phía sau của chiến tranh vệ quốc, quả nhiên vẫn có văn chương rất lớn."
…
Phía sau chiến tranh vệ quốc có văn chương rất lớn thật ra không làm cho Bạch Khuynh Tâm bất ngờ.
Dù sao Ngụy Quân vốn cũng đã tra ra được chủ mưu đứng đằng sau màn của chiến tranh vệ quốc rồi.
Hơn nữa chủ mưu đứng sau màn còn liên quan đến trên trời.
Nếu như đằng sau không có âm mưu mới là kỳ quái.
Điều khiến cho Bạch Khuynh Tâm kinh ngạc vẫn là Thiên đạo cầu cứu Ngụy Quân.
"Thiên đạo có thần trí sao? Còn biết cầu cứu nữa?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân lắc lắc đầu, giải thích: "Ngươi có thể hiểu Thiên đạo là một người máy không có tình cảm, một chuỗi trình tự được thiết lập dựa theo quỹ đạo đã định sẵn. Thiên đạo vô tình, chính là hữu tình với chúng sinh. Nếu Thiên đạo hữu tình, vậy thì sắp trăm họ lầm than rồi."
Chỗ xấu của Đế chế đã không cần phải nói gì thêm nữa.
Nếu như Thiên đạo có chút riêng tư, ảnh hưởng tiêu cực của đế chế có thể tăng thêm N của N lần.
Thiên Đế đã trải qua thế giới như vậy.
Sinh linh đồ thán.
Bạch Khuynh Tâm nghe hiểu cơ bản lời giải thích của Ngụy Quân về Thiên đạo không thể hữu tình, chỉ là nàng vẫn không hiểu: "Nếu Thiên đạo đã vô tình, sao lại có thể cầu cứu Ngụy lang?"
"Vô tình thì vô tình, có nguy hiểm vẫn có thể cảm ứng được." Ngụy Quân nói: "Hơn nữa làm một đoạn trình tự đã định sẵn, sau khi bị ngoại lực quấy nhiễu thì nhất định cần phải cố gắng trở lại quỹ đạo chính."
"Ta nghe không hiểu lắm." Bạch Khuynh Tâm nói.
Ở chỗ này Ngụy Quân đã dùng quá nhiều danh từ mà Đại Càn còn chưa quen thuộc.
Bạch Khuynh Tâm nghe không hiểu cũng rất bình thường.
Ngụy Quân không có mở miệng giải thích cho Bạch Khuynh nữa, như vậy rất rắc rối. Ngụy Quân chỉ lấy ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái lên ấn đường của Bạch Khuynh Tâm.
Truyền thuyết Phật tổ niêm hoa, Ca Diếp nhất tiếu, liền thuận lợi ngộ đạo.
Ngụy Quân hiện nay còn chưa có loại phương pháp đó, nhưng tụ thông tin vào trong ngón tay rồi truyền lại cho người khác thì vẫn làm được.
Đương nhiên, đây cũng không phải là bản lĩnh của Nho gia Đại nho mà là bản lĩnh của Thiên Đế.