Thiên đạo: Ba ba cứu con (2)
Về ký ức và thực lực của Thiên Đế vẫn còn đang hồi phục vững bước.
Ngụy Quân đã phát hiện, hắn thực sự không cần dựa vào tu luyện.
Đều là thứ hắn chơi đến ngấy rồi.
Trải qua sự truyền thụ tri thức của Ngụy Quân, cuối cùng Bạch Khuynh Tâm đã hiểu rõ ý nghĩa của những từ ngữ như trình tự, người máy.
Thấy ánh mắt của Bạch Khuynh Tâm dần dần hiểu ra, Ngụy Quân liền buông ngón tay của mình xuống. Nhưng lúc đó ma xui quỷ khiến, sắc mặt của hắn chợt tái nhợt, vậy mà ngón tay lại trượt đến trên đôi môi đỏ mọng của Bạch Khuynh Tâm.
Sau đó Bạch Khuynh Tâm chớp mắt, hé miệng ngậm lại ngón tay của Ngụy Quân.
Ngụy Quân: ". . ."
Cái đệch!
"Ta có hơi mệt mỏi."
Mặt già của Ngụy Quân đỏ lên, giải thích cho chính mình một chút.
Thật không phải hắn muốn chiếm tiện nghi.
Tiện nghi của Bạch Khuynh Tâm, phàm hắn đã muốn thì sớm đã nuốt trọn rồi.
Quả thật là mệt mỏi quá độ.
Ngụy Quân vội vàng rút ngón tay của mình ra.
Bạch Khuynh Tâm mím môi cười khẽ, sau đó nói: "Ngụy lang, tình trạng của người quả thật không tốt, sao lại tiêu hao nhiều như thế?"
"Trị thương cho một tên đã đủ phiền toái rồi, mà càng phiền toái hơn lại là trị thương cho tận hai tên."
Ngụy Quân ngửa mặt lên trời thở dài.
Cái tên mới thêm vào đó chính là Thiên đạo.
Thiên đạo quả thật sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Cũng chính là Ngụy Quân phải giúp nó một phen, bằng không thế giới này sẽ thật sự sẽ mất đi bức thành che chắn, đồng thời rất nhiều quy tắc cũng mất đi sức lực.
Có sức mạnh của thế giới ở đây, quy tắc hỗn loạn vẫn chưa đến mức trở thành chủ lưu.
Bạch Khuynh Tâm đã cũng đoán được rằng Ngụy Quân đang giúp đỡ Thiên đạo.
Nhưng nàng vẫn không rõ nội tình.
"Ngụy lang, rốt cuộc Thiên đạo bị làm sao vậy? Trên lý thuyết, Thiên đạo không phải là vô địch sao?"
"Vô địch?"
Sắc mặt của Ngụy Quân có chút vi diệu.
"Chẳng qua là vô địch đối với người trong giới mà thôi, Thiên đạo thật ra rất yếu ớt."
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Đã nhiều năm như vậy, người tu hành gần như đều đang lĩnh ngộ Thiên đạo.
Cường giả phi thăng thượng giới không còn là thiểu số, nhưng mà ở trước mặt Thiên đạo, hầu như tất cả đều lễ độ cung kính.
Dù sao ông trời là cha của bọn họ.
Kết quả ở trong miệng Ngụy Quân, Thiên đạo vậy mà lại không chịu nổi một kích.
Mặc dù Bạch Khuynh Tâm bắt đầu thức tỉnh nhân cách không ngừng, nhưng ký ức của nàng khôi phục lại rất chậm, cho nên thông tin ở phương diện này có chút không theo kịp Ngụy Quân.
Chủ yếu là tình huống của Ẩn Bí Chi Chủ và Thiên Đế cũng không giống nhau. Thiên Đế đã sắp xếp xong tất cả, sau đó luân hồi chuyển kiếp, cho nên một loạt đều ổn thỏa. Mà Ẩn Bí Chi Chủ là bị Đạo Tổ đánh chết mới chuyển kiếp, chắc chắn nàng không có thu xếp chu đáo tỉ mỉ như Thiên Đế.
Xuất hiện một số vấn đề cũng rất bình thường.
Ngụy Quân nhìn ra sự nghi ngờ của Bạch Khuynh Tâm, bình tĩnh giải thích: "Thiên đạo thật sự rất yếu ớt, trông có vẻ mạnh mẽ, thật ra biện pháp làm Thiên đạo tan rã thì có rất nhiều. Chẳng qua người trong giới không biết, người ngoại giới bình thường cũng không qua được. Nhưng mà ở trước mặt cường giả thực sự thông thạo căn bản không phải vấn đề gì to tát."
"Cách làm Thiên đạo tan rã có rất nhiều sao?"
"Biện pháp đơn giản nhất, hủy diệt thế giới, là xong tất cả."
Bạch Khuynh Tâm nhíu mày nói: "Ngụy lang, thật ra cái gọi là huỷ diệt thế giới không tồn tại đúng không. Cho dù toàn bộ sinh linh đều tiêu vong, bản thân thế giới vẫn tồn tại, Thiên đạo cũng còn đó, chẳng qua lại là một lần luân hồi nghìn tỷ năm mà thôi. Thứ có thể bị hủy diệt là chúng sinh, không phải thế giới."
Ngụy Quân nhìn Bạch Khuynh Tâm tỏ ý khen ngợi, vui vẻ nói: "Không sai, vẫn là Khuynh Tâm ngươi có tri thức."
Kiếp trước cứ luôn có người nói vũ khí hạt nhân của đại bàng trọc (ý chỉ nước Mỹ) có thể hủy diệt địa cầu.
Hủy diệt địa cầu cái rắm.
Kỷ Jura không có loài người, địa cầu đã ở đó rồi.
Sinh linh và tinh cầu không thể đánh đồng như nhau được.
Dưới tình huống bình thường, tinh cầu căn bản không quan tâm đến sống chết của sinh linh.
Thế giới này cũng như vậy.
Cho nên phần lớn cách nói của Bạch Khuynh Tâm là không có vấn đề gì.
"Nhưng mà quả thật có tồn tại loại lực lượng có thể hủy diệt thế giới. Trở tay một cái, một thế giới đã tan thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ, không thể tìm thấy một chút dấu vết tồn tại nào nữa."
Ngụy Quân bình thản nói: "Không cần nghi ngờ. Thêm mười năm nữa, ngươi ta chắc chắn cũng có thể có được sức mạnh như vậy."
Dựa vào tốc độ thăng cấp của Thiên Đế và Ẩn Bí Chi Chủ, có lẽ vốn không cần đến mười năm.
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Khuynh Tâm khẽ hé ra, vẫn còn bị rung động không nhỏ.
Có một số việc nàng vẫn là không biết được nhiều như Ngụy Quân.
"Thế giới này của chúng ta cũng sẽ gặp phải nguy cơ như vậy sao?"
"Chuyện đó thì không có."
Ngụy Quân nhớ lại tin tức mà Thiên đạo đã cung cấp cho mình, bổ sung thêm: "Nhưng cho dù không có, cũng chưa chắc không có khả năng xảy ra. Chẳng qua trước mắt Thiên đạo vẫn chưa gặp phải, hiện tại thứ Thiên đạo gặp phải là một loại nguy cơ khác."
"Nguy cơ gì?"
Ngụy Quân xoè tay trái ra.
Trong tay có một hạt giống đen nhánh.
Sau khi hạt giống này xuất hiện, toàn bộ phòng nháy mắt trở nên tối tăm.
Thậm chí Bạch Khuynh Tâm cảm giác trong nháy mắt tu vi của mình cũng mất đi rất nhiều.
Bạch Khuynh Tâm kiểm tra thân thể của mình một chút, sau đó càng thêm kinh hãi.
Không phải ảo giác.
"Ngụy lang, đây là cái gì?"
Ánh mắt Ngụy Quân có chút tưởng niệm: "Hạt giống thôn phệ."
"Hạt giống thôn phệ?" Vẻ mặt của Bạch Khuynh Tâm có hơi kỳ quái: "Sao mà ta cảm thấy danh xưng này có hơi quen tai? Hạt giống này cũng hơi hơi quen mắt."
Ngụy Quân nhìn Bạch Khuynh Tâm một cái, cũng không có ngoài dự tính.
Ẩn Bí Chi Chủ cũng là đệ tử của Đạo Tổ.
Mà hạt giống thôn phệ chính là bảo bối Đạo Tổ từng ngưng luyện ra.
Một hạt giống thôn phệ đủ để chiếm đoạt ý chí Thiên đạo của một thế giới, hoặc là chiếm đoạt sinh mệnh lực của một cường giả có thể vượt qua Tinh Hải.