Thiên đạo: Ba ba cứu con (3)
Khoảnh khắc nhìn thấy hạt giống thôn phệ, Ngụy Quân liền khôi phục lại ký ức ở phương diện này.
Tiếp đó hắn liền quyết đoán đi cứu Thiên đạo.
Chung quy chuyện thầy muốn làm, trò nhất chắc chẳn kiên quyết phản đối.
"Nhưng hạt giống thôn phệ này hẳn là bán thành phẩm, nếu như là thành phẩm, ta cũng không cứu nổi."
Dù sao bây giờ Ngụy Quân còn chưa trở thành Thiên Đế.
Mà hạt giống thôn phệ là Đạo Tổ luyện chế khi thân thể còn toàn vẹn.
Tuy cái này chỉ là tác phẩm của Đạo Tổ khi hắn còn chưa đạt tới thời kỳ đỉnh cao.
Nhưng đó cũng không phải là một thứ mà Bán Thánh Nho gia có thể lay động.
Cho nên chỉ có một kiểu giải thích.
Người đã ra tay với ý chí của Thiên đạo ở thế giới này chắc chắn có liên quan đến Đạo Tổ, nhưng chưa hẳn là đích thân Đạo Tổ ra tay.
Rất có thể là lâu la dưới trướng Đạo Tổ.
Cũng có thể là một đệ tử hoặc tuỳ tùng mà Đạo Tổ tuỳ tiện thu nhận ở thế giới này.
Nhưng bất kể chân tướng như thế nào, ý chí của Thiên đạo ở thế giới này quả thật đã xảy ra rắc rối.
Hơn nữa rắc rối còn không nhỏ.
Đây không phải là phạm vi mà cấp bậc như Thiên đạo có thể chống cự được.
"Thế giới này bị nhắm đến rồi. Điều không may chính là mọi người đều đã bị cuốn vào trong đó. Nhưng may mắn ý chí của Thiên đạo đã được ta cứu. Cho nên hỗn loạn sẽ không cuốn sạch thiên hạ, quy tắc vẫn có thể phát huy tác dụng như trước."
"Sẽ có cường giả không thể chống cự được đến đây sao?" Bạch Khuynh Tâm có chút căng thẳng nho nhỏ.
Mặc dù nàng biết mình có thể phát động đại chiêu.
Nhưng mà trình độ trực tiếp hủy diệt thế giới. . . Có chút vượt qua cấp bậc hiện tại của nàng.
Cũng may Ngụy Quân đã cho nàng uống một viên thuốc an thần: "Ý chí của Thiên đạo bất diệt, cường giả có trình độ bậc này không bỏ ra một cái giá khổng lồ thì không thể đến được. Chỉ khi ý chí của Thiên đạo hoàn toàn tiêu vong, hỗn loạn mới có thể cuốn sạch."
Đây là quy tắc mà Thiên Đế đặt ra.
Sinh linh càng mạnh mẽ hạ giới xuống nơi nhỏ yếu thì sức mạnh sẽ bị suy yếu càng nhiều.
Cho nên thần tiên trên trời cũng không dám tuỳ tiện hạ phàm.
Loại cường giả huỷ diệt thế giới giống như thế này thì càng không dám tự tiện đi vào.
Nhưng quy tắc do Thiên Đế đặt ra này cũng không phải không thể phá vỡ.
Hạt giống thôn phệ của Đạo Tổ có thể phá đi quy tắc này được đặt bởi Thiên Đế.
Giờ cũng hết cách, Thiên Đế vốn cũng không thể quá hạn chế Đạo Tổ, dù sao Thiên Đế cũng coi như là học trò của Đạo Tổ.
Bạch Khuynh Tâm lo lắng nói: "Không thể đến nhưng không có nghĩa là không thể diệt thế. Ngụy lang, vừa rồi ngươi có nói cường giả chân chính có thể diệt một tinh cầu dễ như trở bàn tay."
"Nếu như chủ mưu đằng sau muốn diệt thế thì đã sớm ra tay, sẽ không chờ tới giờ. Làm phiền phức như vậy, còn vận dụng một hạt giống thôn phệ bán thành phẩm."
Ngụy Quân lắc đầu, đối với chủ mưu đứng sau màn này, lửa giận cũng âm ỷ dâng lên.
Nhân vật phản diện mà cũng không diệt thế đàng hoàng. Phàm là ngươi trực tiếp hành động, bản Thiên Đế trong một giây biến thân sẽ xử đẹp ngươi.
Đáng tiếc ngươi không muốn cho ta cơ hội.
Để cho bản Thiên Đế phải lùi lại thời gian trở về.
"Thế giới này có thứ gì đó mà chủ mưu phía sau màn muốn có."
"Cường giả bậc này còn cần cái gì?"
"Khuynh Tâm, chớ nên xem thường bất kỳ một thế giới nào, cũng đừng xem thường một sinh linh tầm thường. Vĩ đại cũng được tôn lên từ bình thường, hơn nữa rất ít có sinh linh trời sinh mạnh mẽ, đều là tranh đấu để vượt lên mà thôi. Hôm nay có người dẫn đầu vài bước, nhưng chưa đến đích, ai biết được rốt cuộc người nào có thể đi xa hơn?
"Mỗi một thế giới đều đại diện cho khả năng vô hạn, ngọn lửa của nền văn minh có lợi đối với việc lĩnh hội quy tắc chính là được trời ưu ái. Mạnh và yếu đều là tương đối, cường giả chân chính sẽ không bị mạnh yếu nhất thời trói buộc, đương nhiên biết phải làm sao để tiến bước xa hơn."
Ngụy Quân đã lờ mờ đoán ra thứ mà chủ mưu phía sau màn muốn là gì rồi.
Nếu phỏng đoán của hắn là chính xác thì vận may của thế giới này cũng quá kém rồi, vậy mà bị cái loại đồ vật nọ nhắm đến.
Tai bay vạ gió.
Nhưng trong vũ trụ mênh mông, giữa hành tinh và hành tinh vốn dĩ cũng ít có nhân nghĩa.
Khi một bên có sức mạnh để vượt qua biển sao, đến một hành tinh khác, xác suất có thể chung sống hoà bình là rất rất thấp.
Loại chuyện này, Thiên Đế cũng sẽ không quản.
Chẳng qua lần này đúng lúc bị hắn gặp phải.
Hơn nữa nếu như lần này không xảy ra bất ngờ gì thì cũng không phải là chiến tranh giữa các nền văn minh.
Mà là chiến tranh giữa một tên đạo tặc và nền văn minh.
Bạch Khuynh Tâm không hiểu biết nhiều như Ngụy Quân, cho nên cũng không có khả năng đoán ra những thứ này mà không có căn cứ.
Điều nàng quan tâm nhất vẫn là Ngụy Quân.
"Ngụy lang, ngươi muốn làm thế nào?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Biết được Ngụy Quân muốn làm cái gì, nàng mới nghĩ xong cách phối hợp với Ngụy Quân được.
Ngụy Quân nói: "Ta đương nhiên là viết xong đoạn sách sử chiến tranh vệ quốc này đã. Trước khi chưa chết, chung quy ta vẫn là Biên tu Hàn Lâm, chức trách chính của ta là viết sách soạn sử."
Cái gì gọi là yêu nghề kính nghiệp?
Ngụy Quân vẫn rất rõ ràng.
Bạch Khuynh Tâm: ". . ."
Nàng không ngờ rằng Ngụy Quân sẽ cho một đáp án như vậy.
"Không phải Thiên đạo kêu ngươi giúp nó sao?"
"Ta đã giúp nó rồi. Nếu không phải là ta, ý chí của Thiên đạo ở thế giới này đã chết. Hiện tại ý chí Thiên đạo vẫn còn, thế thì còn phải đánh nữa, bằng không thật sự sẽ bị hàng duy đả kích."
"Nêu như ý chí của Thiên đạo đã chết thì sẽ xuất hiện tình huống gì?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Ngụy Quân nghĩ một lát, sau đó nói: "Nếu không có ta, thế giới này sẽ mất sự bảo hộ của thiên ý, tất cả quy tắc trật tự cũng sẽ không còn tồn tại. Hỗn loạn sẽ cắn nuốt trật tự, bức thành che chắn thế giới sẽ trực tiếp biến mất, toàn bộ cường giả đều có thể tự do ra vào, cơ bản nó giống như việc cõng rắn cắn gà nhà. Thần tiên trên trời có thể tùy ý hạ phàm mà không cần bỏ ra một cái giá nào, khách từ bên ngoài đến cũng có thể tùy ý ra vào mà không cần bị trừng phạt. Đơn giản mà nói, chính là mặc người xâu xé."