Chu Nguyên cười khẽ:
- Vậy ý của Viên Côn huynh là hai chúng ta hợp tác, phá tòa trận Tử Ngọ Kim Quang do cô nàng Cửu Cung kia bày ra, sau đó cướp đoạt Tiên Thiên Linh Cơ?
Viên Côn gật gật đầu, nói:
- Bằng không, với tính cách của con quỷ nhỏ kia thì chúng ta đừng mơ có thể nhúng chàm Tiên Thiên Linh Cơ trong tòa tiểu không gian này.
Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Thế nào? Chu Nguyên huynh có muốn làm một trận ra trò không?
- Mà nếu như huynh không muốn đắc tội con quỷ nhỏ Cửu Cung kia thì ta cũng không trách huynh. Vì mặc dù con quỷ nhỏ này bao giờ mắt cũng nghếch lên trời, nhưng bởi vì địa vị của Huyền Cơ Vực khá đặc thù, nên tính ra trong Hỗn Nguyên Thiên này đúng là không phải người dễ chọc.
Chu Nguyên nghe ra được là Viên Côn đang có ý khích tướng, cười cười, nói:
- Viên Côn huynh không cần phải khích ta. Mục đích mà chúng ta đến với Đại hội Cửu Vực là vì Tiên Thiên Linh Cơ, thế nên dù cho cô nàng Cửu Cung kia có thanh danh lớn đến mấy, thì trong mắt ta cũng không thể sánh bằng với Tiên Thiên Linh Cơ được.
- Nếu như cô ta thật sự muốn ngăn cản ta lấy được Tiên Thiên Linh Cơ, thì đó chính là địch nhân của ta. Mà một khi đã đối đầu với địch nhân, lại tỏ vẻ thương hương tiếc ngọc thì đúng là quá ngu xuẩn.
Viên Côn nghe vậy sáng mắt lên, cười hắc hắc, nói:
- Lời này của Chu Nguyên huynh thật là hợp tính ta. Hay là chờ đội ngũ hai chúng ta thu thập xong Linh Cơ ở khu vực này liền trực tiếp khởi hành?
Chu Nguyên không có ý kiến gì, cười gật đầu.
Thật ra bản thân Chu Nguyên cũng khá có hứng thú với cô gái Cửu Cung vốn nổi danh gần với Võ Dao cùng Tô Ấu Vi trong Hỗn Nguyên Thiên này. Bây giờ nếu cô ta muốn độc chiếm Tiên Thiên Linh Cơ thì cũng phải hỏi xem Thiên Nguyên Bút trong tay hắn có đồng ý hay không đã...
Đối mặt với Tiên Thiên Linh Cơ, mỹ nhân...lại tính là cái thá gì?
Thế là mệnh lệnh của hai người được ban bố xuống, theo đó tốc độ thu thập của hai đội ngũ cũng tăng mạnh. Cuối cùng qua hơn nửa ngày sau thì hai bên đã thu thập tất cả Linh Cơ trong dãy núi này.
Ngay sau đó, Viên Côn dẫn đội đi phía trước, mà Chu Nguyên mang theo đám người Thiên Uyên Vực theo sát phía sau.
Hai đội ngũ cuồn cuộn lướt qua chân trời, thẳng về hướng tây nam.
Khu vực Tây Nam.
Khác biệt hoàn toàn với sinh cơ dào dạt ở các khu vực khác, địa vực Tây Nam lại tràn đầy giá lạnh, cuồng phong lăng liệt, tựa như lưỡi đao, càn quét khắp thiên địa.
Núi tuyết liên miên chập trùng. Mà ở tại chỗ sâu nhất kia lại có từng tòa băng sơn đứng sừng sững, cao vút trong mây.
Lúc này, trên tòa băng sơn cao nhất kia, đang có kim quang sáng chói lập lòe. Kim quang bao phủ cả tòa băng sơn, làm cho người ngoài khó có thể nhìn vào bên trong đó.
Kim quang cực kỳ huyền diệu, ngay cả phong hàn vốn tàn phá bừa bãi khắp thiên địa cũng không thể nào xâp nhập qua được.
Nơi xa, chợt có tiếng xé gió vang lên.
Chỉ thấy số lượng lớn bóng người lướt không mà đến, cuối cùng rơi vào khu vực bên ngoài tòa băng sơn đang được bao phủ trong kim quang kia.
Khí thế đội ngũ lao tới cực kì hùng hổ, chính là nhóm người Viên Côn cùng Chu Nguyên vừa mới chạy đến.
- Chính là chỗ này à? -Chu Nguyên ngắm nhìn tòa băng sơn đang được bao phủ trong kim quang này, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì thứ ánh vào trong mắt hắn cũng không phải là kim quang gì cả, mà là vô số Nguyên văn kết nối bện lưới mà thành.
Tính chất của loại kết giới này khá kỳ lạ, là do Nguyên văn cùng nguyên khí kết hợp lại mà thành.
- Đã sớm nghe nói trình độ Nguyên văn của Huyền Cơ Vực đuổi kịp với Thánh Văn Vực, bây giờ được thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. -Chu Nguyên nói.
Viên Côn sờ lên gương mặt bóng loáng, mang theo vẻ xúi quẩy, nói:
- Nếu như là chính diện đối chiến với con quỷ nhỏ Cửu Cung kia thì ta chẳng sợ hãi chút nào. Thế nhưng nếu để cho cô ả bố trí xong kết giới, thì ta thật sự là bị đùa nghịch chỉ biết xoay quanh rồi...
Chu Nguyên gật gật đầu, nói:
- Trước cứ phái người đưa cái tin đã. Tiên lễ hậu binh, miễn cho đến lúc có người nói hai đại nam nhân chúng ta lại đi khi dễ một cô gái.
Viên Côn cũng cho là phải, gọi người đi đưa tin.
Mà cùng lúc khi đám người Chu Nguyên cùng Viên Côn tới đây, thì đã có không ít ánh mắt xung quanh núi băng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Một ánh mắt của một người trong đó quan sát một chút, liền lộ ra nụ cười mỉa mai:
- Ta còn tưởng là ai đến, hóa ra là vị tổng các chủ của Thiên Uyên Vực kia.
Người nói chuyện chính là đội trưởng của đội ngũ Tử Tiêu Vực - Tiết Kinh Đào.
Nghe Tiết Kinh Đào nói vậy, một đệ tử nữ đứng sau lưng hắn lộ ra vẻ do dự, nói:
- Hình như người tên Chu Nguyên này có quen biết với sư tỷ Ấu Vi, hay là chúng ta không cần phải gây khó dễ với hắn đi?
Tiết Kinh Đào nhướng mày, thản nhiên nói:
- Muội nghĩ nhiều quá rồi. Sư muội Tô Ấu Vi sao có thể có quen biết với kẻ quê mùa như vậy chứ? Mà lại, dù cho có quen biết, cũng sẽ không thật sự thân quen như muội nghĩ đâu!
- Hơn nữa, một khi tiến vào Đại hội Cửu Vực thì tất cả đều là đối thủ cạnh tranh. Nếu đã gặp thì sao có thể nương tay được?
- Mặt khác, người có quyền nói chuyện ở nơi đây cũng không phải là chúng ta, mà là Cửu Cung cô nương.
Nói đoạn, hắn khoát tay, không để cho đệ tử nữ kia nói thêm, chỉ nói:
- Ta sẽ thông báo tin tức này cho Cửu Cung cô nương, để cho nàng quyết định rốt cuộc thì nên làm gì.
Nói xong, thân hình hắn hơi động, đã biến mất không thấy.
Nơi đỉnh núi băng sơn, thân ảnh Tiết Kinh Đào hiển hiện. Hắn nhìn qua phía trước, chỉ thấy ở nơi đó có một cô gái đang đứng cau mày, mặc dù mặc bộ nguyệt bào rộng rãi nhưng lại khó có thể che lấp dáng người thướt tha của nàng.
Thật ra nếu chỉ bàn về dung mạo, thì nàng cũng không hề kém cạnh so với Võ Dao cùng Tô Ấu Vi. Nếu nói vẻ đẹp, của Võ Dao là sắc bén cường thế, của Tô Ấu Vi là ôn hòa mà cứng cỏi, như vậy cô gái Cửu Cung này lại có vẻ đẹp của sự kiêu ngạo tài trí.
Đối mặt với cô gái như vậy, Tiết Kinh Đào cũng khó tránh khỏi động tâm, nhưng hắn cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ ôm quyền nói:
- Cửu Cung cô nương, tên Viên Côn kia lại trở về, hơn nữa còn mang theo một đội ngũ nữa làm giúp đỡ.
- Lúc trước bọn hắn cũng đã phái người đưa tin, để Cửu Cung cô nương mở ra kết giới Kim Quang, cùng hưởng Tiên Thiên Linh Cơ.
Lông mày mảnh khảnh của Cửu Cung không khỏi nhướng lên, nói:
- Hắn tìm ai giúp đỡ?
- Thiên Uyên Vực, Chu Nguyên. -Tiết Kinh Đào nói.
- Ồ? Lại là kẻ này à?!
Trên gương mặt xinh đẹp của Cửu Cung hiện lên nét cười tựa như không phải cười, nói:
- Tên Viên Côn này gấp quá thành ra cái gì cũng có thể thử à? Chẳng lẽ cho rằng chỉ cần tìm một tên chỉ xếp thứ chín ở Thần Phủ bảng tới giúp đỡ liền có thể phá được kết giới Tử Ngọ Kim Quang của ta hay sao?
Nàng hơi ngoẹo đầu, nghĩ nghĩ, nói:
- Truyền tin tức lại, nếu muốn cùng hưởng Tiên Thiên Linh Cơ thì để bọn hắn xông qua được kết giới Tử Ngọ Kim Quang rồi hẵng nói. Còn nếu không có bản lãnh này thì tốt nhất là đi sớm về sớm đi...
Nếu Viên Côn tìm đội ngũ chủ lực của các Vực khác tới giúp đỡ thì cô ta còn phải suy nghĩ một chút. Nhưng nếu là vị tổng các chủ của Thiên Uyên Vực này à? Vậy chỉ sợ là vẫn còn chưa đủ độ.
Nhìn thân ảnh Tiết Kinh Đào nhanh chóng rời đi, Cửu Cung tự lẩm bẩm:
- Để cho ta xem một chút, xem ngươi có năng lực gì mà khiến cho Tô Ấu Vi phải ưu ái ngươi như vậy đi, Chu Nguyên!