Sâu trong lòng núi băng, trên hồ băng rộng lớn.
Chu Nguyên lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, tâm thần chìm vào trong Thần Phủ. Lúc này, trong Thần Phủ hắn đang có một đoàn nguyên khí đang nhấp nhô, có thể thấy bên trong nguyên khí là một vài mảnh vỡ đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Những mảnh vỡ này chính là các mảnh vụn của Ngũ Linh Càn Khôn Tháp.
Lúc trước năm người Lô Hải phải liên thủ lại mới có thể gọi ra Ngũ Linh Càn Khôn Tháp, nhưng bây giờ nội tình nguyên khí của Chu Nguyên lại hơn xa bọn hắn, nên chỉ bằng một mình hắn đã có thể làm được.
Đương nhiên, Chu Nguyên cũng chỉ có thể gọi ra được một lần trong khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Chu Nguyên vận chuyển nguyên khí, nuôi dưỡng mảnh vỡ. Quá trình kéo dài suốt một nén nhang, hắn mới mở mắt ra.
Lúc này, Viên Côn đang ngồi ở một bên, liên tục móc ra rất nhiều thịt khô từ trong túi Càn Khôn, ăn như hổ đói. Con Đại Địa Thần Ngưu kia cũng chực ở bên cạnh ăn như gió cuốn.
Nhìn thấy Chu Nguyên mở mắt ra, Viên Côn cười hắc hắc, đưa một miếng thịt nướng về phía hắn.
Chu Nguyên lắc đầu từ chối, giương mắt nhìn về cách đó không xa, chỉ thấy bóng hình xinh đẹp của Cửu Cung đang lặng lẽ lướt qua không trung, khí lạnh tràn ngập che giấu thân ảnh của nàng, mỗi khi nàng rơi xuống một chỗ thì sẽ để lại rất nhiều Nguyên văn.
Nàng đang bố trí kết giới Nguyên văn.
Con Vẫn Lạc Yêu Ảnh trước mắt này có tính uy hiếp cực lớn, dù cho ba người liên thủ thì cũng không chắc đã chiến thắng được. Thế nên ba người đều đang dùng toàn lực chuẩn bị cho thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Chu Nguyên đang dốc toàn lực nuôi dưỡng mảnh vỡ, Viên Côn cùng Đại Địa Thần Ngưu đang tích súc năng lượng, còn Cửu Cung đang nỗ lực bố trí một số kết giới mà nàng sở trường nhất.
Cửu Cung bận rộn nửa ngày trời, cuối cùng mới quay về, trước ngực chập trùng, thở hồng hộc.
Nàng hạ xuống, nhìn thấy Chu Nguyên đang ngồi xếp bằng cùng Viên Côn đang điên cuồng ăn thịt nướng ở một bên, lông mày không khỏi giương lên. Hai tên khốn kiếp này, đúng là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì. Ngồi nhìn xem nàng bận bịu đến bận bịu đi như vậy mà không có một tên nào chịu lên giúp một chút.
- Chuẩn bị xong rồi à? -Chu Nguyên cười hỏi.
Cửu Cung hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua hư không, nói:
- Lợi hại đấy, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có thể bố trí xong tám tầng kết giới Nguyên văn. Nếu con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia mà xông vào đây, thì dù cho có nội tình 70 triệu tinh thể nguyên khí, thì cũng phải bị nhốt trong chốc lát.
Cửu Cung kinh ngạc nhìn hắn, tám tầng kết giới Nguyên văn của nàng được bố trí theo kiểu một tầng giấu một tầng, thế mà tên Chu Nguyên này vẫn có thể nhìn ra được. Từ đó cũng có thể thấy trình độ Nguyên văn của gia hỏa này khá bất phàm, thảo nào có thể phá được kết giới Tử Ngọ Kim Quang của nàng.
Cái cằm trắng nõn của Cửu Cung hơi giương lên, nói:
- Coi như ngươi còn có chút ánh mắt.
Trông Cửu Cung bây giờ cực kì ngạo kiều*.
*Tính từ thường được dùng miêu tả nét kiêu ngạo đáng yêu của cô gái.
Chu Nguyên cười một tiếng, nói:
- Bây giờ ta muốn nhắc nhở hai người một chút. Đó là thuật phong ấn kia của ta cần đánh trúng mục tiêu thì mới có tác dụng, thế nên hai người cần cố gắng giam cầm nó trong một chớp mắt. Chứ nếu để nó tránh được thì sẽ khó có cơ hội thử lần hai đâu.
- Thế nên mục tiêu mà chúng ta cần làm được là: chỉ dùng một lần mà thành công!
Khi Viên Côn cùng Cửu Cung nghe Chu Nguyên nói vậy thì không những không thất vọng, ngược lại còn âm thầm thở phào một hơi. Bởi vì nếu như loại phong ấn kia của Chu Nguyên có thể sử dụng một cách không có hạn chế thì nó chẳng khác nào một đòn sát thủ có lực uy hiếp cực kỳ to lớn.
Bây giờ mọi người đều đang tham gia Đại hội Cửu Vực, đương nhiên là bọn hắn cũng không mong muốn Chu Nguyên có được đòn sát thủ lợi hại như vậy.
- Đến lúc ra tay, Viên Côn phụ trách đối đầu chính diện, đồng thời dẫn dụ con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia vào trong kết giới, ta sẽ khởi động kết giới bao vây nó. Mà Chu Nguyên thì tìm cơ hội phát động phong ấn. Mọi người thấy thế nào? -Cửu Cung nói.
Chu Nguyên gật gật đầu, còn Viên Côn thì méo cả mặt. Nhiệm vụ của hắn là đối kháng chính diện với con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia, không thể nghi ngờ là phải đi chịu đòn, rất là bi thảm.
Đương nhiên hắn cũng biết đây là trách nhiệm bắt buộc, nên cũng không né tránh.
- Nếu đã chuẩn bị xong xuôi...
Chu Nguyên hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên sắc bén, nói:
- Vậy liền động thủ đi!
Viên Côn đứng thẳng người lên, run run bụng mỡ, trong con mắt híp hiện lên một vòng quang mang nguy hiểm.
Oanh!
Nguyên khí cường đại đột nhiên bộc phát ra.
- Thú Ma Thể!
Viên Côn gầm nhẹ một tiếng, thịt mỡ đầy người nhanh chóng hóa thành cơ bắp đen nhánh, chân hắn giẫm mạnh một cái, thân ảnh đã bắn mạnh ra tựa như đạn pháo, nắm tay cuộn lại đấm ra một quyền.
Oanh!
Quyền kình trực tiếp trút xuống, trực tiếp đánh vào khối băng nơi ẩn thân của con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia.
Ầm!
Khối băng trực tiếp nổ tung, một tiếng rít chói tai đột nhiên vang lên, sóng âm lan ra, nhấc lên từng làn sóng chập trùng trên mặt hồ băng.
Tảng băng vị xé nứt, một cái bóng mờ đã bắn mạnh ra tựa như quỷ mị, trực tiếp xuất hiện ở phía trước Viên Côn.
Oanh!
Con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia cũng không yếu thế, cũng đấm ra một quyền, chỉ một đấm mà mang theo tiếng nổ như sấm, chấn động không khí tạo ra từng gợn sóng.
Viên Côn gầm lên một tiếng, hai tay đan chéo trước ngực.
Ầm ầm!
Một quyền của con Vẫn Lạc Yêu Ảnh đánh xuống, khiến cho hư không lại cuộn sóng lên, mặt hồ băng bên dưới cũng bị ảnh hưởng dâng trào sóng lớn.
Viên Côn bị trúng một quyền, kêu thảm một tiếng, thân thể cao lớn bay ngược ra ngoài, lao về phía hồ băng, kéo lê trên mặt hồ đâm nát từng khối băng trôi nổi trên mặt hồ, tạo ra một dải gợn sóng kéo dài như tấm lụa.
- Phốc phốc.
Khi hắn dừng lại được, thì miệng đã không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hai tay cũng rướm máu, còn có thể thấy được từng mảnh xương vỡ lồi ra.
- Con ** nó! Thế này cũng quá hung ác rồi! -Viên Côn giận mắt một tiếng, ánh mắt vẫn còn vẻ sợ hãi. Thân thể này của hắn đã coi như là khá chịu đòn, thế mà vẫn bị một quyền kia đánh cho gần chết. Xem ra nội tình nguyên khí gần 70 triệu của con Vẫn Lạc Yêu Ảnh này cũng không phải để đấy chơi!
Ở trên tảng băng khác, Chu Nguyên cùng Cửu Cung nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi. Mức độ hung hãn của con Vẫn Lạc Yêu Ảnh này vượt quá dự đoán của bọn họ.
- Ngưu ca!
Trên hồ băng, Viên Côn thấy con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia lại chuẩn bị lao đến, da đầu tê dại cả đi, lập tức hét lên.
- Bò...ò...!
Trên không trung, Đại Địa Thần Ngưu cũng phát ra tiếng kêu ừm...bò, bốn vó đạp mạnh, hư không chấn động, lôi cuốn theo lực lượng không cách nào hình dung, trực tiếp lao về phía con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia.
Sức mạnh của lực va chạm ấy cũng đủ để đụng nứt một ngọn núi cao.
Tốc độ của Đại Địa Thần Ngưu cực nhanh, con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia thấy vậy, quay người nắm tay một cái, nguyên khí bàng bạc gào thét lao ra, hóa thành hai bàn tay nguyên khí to lớn, trực tiếp bắt lấy hai cái sừng trâu bén nhọn của Đại Địa Thần Ngưu.
Đông!
Hư không chấn động kịch liệt, một húc của Đại Địa Thần Ngưu bị dừng lại giữa không trung.
Vút!
Thân ảnh Viên Côn lập tức xuất hiện ở trên lưng Đại Địa Thần Ngưu, hắn dùng cánh tay đầu máu tươi nhanh chóng kết ấn, vỗ một chưởng lên lưng trâu, quát lên:
- Ngưu Ma Thần Giác Thuật!
Ông ông!
Chỉ thấy toàn thân Đại Địa Thần Ngưu lập tức trở nên đen nhánh, hư không chỗ đầu sừng lập tức nứt ra khe hở, một luồng lực lượng kinh khủng độc nhiên bộc phát.
Hai bàn tay nguyên khí đang nắm sừng trâu lập tức vỡ nát, mà Đại Địa Thần Ngưu cũng gào thét lao xuống, trùng trùng điệp điệp đâm vào thân thể con Vẫn Lạc Yêu Ảnh kia.
- Ầm!
Vẫn Lạc Yêu Ảnh trực tiếp bị đụng bay, đâm mạnh vào trên mặt tường băng, khiến cho mặt tường nứt ra một cái hố to lớn.
Chu Nguyên thấy vậy, khóe mắt không khỏi giật giật. Hắn nhìn thoáng qua Viên Côn cùng Đại Địa Thần Ngưu, không ngờ một người một thú này liên thủ lại lại có thể có sức chiến đấu khủng bố thế này, ngay cả Vẫn Lạc Yêu Ảnh cũng bị đụng bay.
Chỉ tiếc...dù thế cũng chẳng có tác dụng gì!
Bởi vì ở trên mặt tường băng kia, Vẫn Lạc Yêu Ảnh lung lay rơi xuống, nó lắc lắc đầu, ba động nguyên khí trên thân thể cũng không hề có dấu hiệu yếu bớt.
- Tê!
Dường như nó đã triệt để phẫn nội, rít lên một tiếng, ba động nguyên khí tăng vọt, lại phóng tới Viên Côn một lần nữa.
Viên Côn thấy thế, da đầu run rẩy, vỗ lên Thần Ngưu, nói:
- Ngưu ca, chạy mau!
Bây giờ chỉ bằng Viên Côn cùng Đại Địa Thần Ngưu là không thể đánh lại được con Vẫn Lạc Yêu Ảnh đang nổi điên này.
Đại Địa Thần Ngưu nghe tiếng, bốn vó lập tức bước ra, bắn mạnh về phía sau.
Vẫn Lạc Yêu Ảnh đuổi theo không bỏ.
Thế là một người một trâu chạy trốn như điên ở phía trước, một bóng yêu ảnh thì đuổi sát phía sau.
Chỉ qua mười mấy hơi thở, Viên Côn đã lao vào trong kết giới, nhưng cũng vào đúng lúc này, con Yêu Ảnh kia lại đột nhiên giảm tốc độ, tựa như là đã phát hiện được gì đó.
Cửu Cung cùng Chu Nguyên núp ở một bên, thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi trầm xuống.
Viên Côn cũng đã nhận ra Vẫn Lạc Yêu Ảnh đang do dự, không khỏi cắn răng một cái, vỗ lên đầu Đại Địa Thần Ngưu, quát:
- Ngưu ca, sử dụng đòn sát thủ!
Phốc!
Đại Địa Thần Ngưu nghe vậy, đuôi trâu hất lên, chỉ thấy mấy quả cầu màu đen như bi sắt phun ra, lao nhanh như mũi tên đập vào trên thân thể Vẫn Lạc Yêu Ảnh.
Những viên bi màu đen kia tỏa ra một mùi vị khác thường, dường như có thể khơi gợi cảm xúc “phấn khởi”, chỉ thấy con mắt của Vẫn Lạc Yêu Ảnh trở nên đỏ bừng. Chỉ một giây sau, nó không hề do dự bắn mạnh mà ra.
Vừa bước một bước liền lao vào trong kết giới trùng điệp kia.
Chu Nguyên cùng Cửu Cung thấy cảnh này không khỏi trầm mặc một lúc, sau đó Chu Nguyên mới nhỏ giọng nói:
- Cá lớn đã vào bẫy...
- Thu lưới được rồi...