Sau mấy ngày kể từ hôm Chu Nguyên đi vào trong Chiến Công Điện, thì việc hắn lựa chọn đối thủ muốn săn giết là ba tên Tử Kim Thiên Dương trung kỳ cũng dần dần được các cường giả Thiên Dương phe mình truyền miệng ra.
Không có gì bất ngờ, tin tức này khiến cho vô số người không khỏi cười nhạo.
Đại đa số người đều cho rằng vị Tiểu Nguyên lão này quá cuồng vọng, chắc hẳn là vì vừa mới bước vào Thiên Dương cảnh, còn chưa biết cất cái tâm tính ta là vương giả vô địch của Thần Phủ cảnh kia đi…
Mà đợi đến lúc hắn nếm mùi thất bại tan tác mà về, thì ắt sẽ ngộ ra, rằng mặc kệ hồi còn ở Thần Phủ hắn có uy phong tới cỡ nào, thì khi mới vào Thiên Dương cảnh như lúc này thì nên thông minh biết cư xử khiêm nhường một chút…
Dựa theo quy củ của chiến khu, nếu có người muốn đi vào khu vực săn giết của cường giả Thiên Dương cảnh thì đều được phân phối cho một đội ngũ gồm các thành viên Thần Phủ cảnh làm trợ giúp.
Đội ngũ này sẽ hỗ trợ dò xét địa hình, bố trí Nguyên văn, tìm kiếm tung tích của mục tiêu. Mà một khi tìm thấy những mục tiêu, thì các thành viên đội ngũ sẽ lùi về phía sau, để chiến đấu chân chính lại cho Thiên Dương cảnh chủ lực.
Đây cũng là cách duy nhất mà Thần Phủ cảnh có thể kiếm được chiến công trong chiến khu.
Bằng không, nếu chỉ là Thần Phủ cảnh mà dám một mình xâm nhập vào chiến trường, thì chẳng khác nào dê vào ổ sói, hữu tử vô sinh.
Thế nên, các Thần Phủ cảnh cũng sẽ lựa chọn cường giả Thiên Dương cảnh thích hợp làm đội trưởng, bởi vì sự mạnh yếu của người đội trưởng này sẽ quyết định trực tiếp xem nguy cơ mà họ gặp phải cùng hiệu suất thu hoạch được chiến công là cao hay thấp…
Về phần Chu Nguyên, tuy rằng bây giờ thanh danh của hắn rất vang dội, nhưng bởi vì hắn xác định mục tiêu muốn săn giết quá mức hung hãn, thế nên rất nhiều Thần Phủ cảnh đều không dám tham gia vào. Tất cả mọi người đều nghĩ giống nhau, dù cho Chu Nguyên đột phá lên Thiên Dương cảnh rồi, nhưng cũng chỉ là Thiên Dương cảnh sơ kỳ mà thôi. Với thực lực này mà đi vào khu săn giết thì ắt sẽ gặp phải nguy hiểm chí mạng, chỉ không cẩn thận một chút liền gặp phải kết cục toàn đội bị diệt.
Vì cái mạng nhỏ của mình, không có bao nhiêu Thần Phủ cảnh đám đi cùng Chu Nguyên.
Thế là, trải qua trọn vẹn ba ngày, đội ngũ của Chu Nguyên mới chỉ gom đủ mười thành viên.
- Đều là người quen cả mà…
Trong một căn viện nhỏ trong Xích Viêm thành, Chu Nguyên nhìn đội người do Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng dẫn tới, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Ngoại trừ đám người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng, Mộc Liễu ra thì còn lại chính là Hàn Uyên, Thương Tiểu Linh, Lăng Phong,… đều là các gương mặt quen thuộc của bốn các.
- Huynh còn cười được à?
Y Thu Thủy tức giận nói:
- Bây giờ trong Xích Viêm thành này, cũng chỉ đám bọn hắn dám vào đội ngũ của chúng ta. Nhưng tên khác vừa nghe thấy là đội ngũ của Tiểu Nguyên lão Chu Nguyên đang tuyển người liền nhạy mất dép.
Chu Nguyên cười cười, hắn nhìn về phía mấy người Hàn Uyên, hỏi:
- Đã vậy mà mấy người còn dám tới?
Hàn Uyên cười hắc hắc, nói:
- Tổng các chủ, có lẽ người khác không hiểu rõ, nhưng chúng ta lại còn không hiểu rõ ngài sao? Ngài vẫn luôn không phải là người lỗ mãng. Nếu như ngài đã dám chọn mục tiêu này, tức là ắt có nắm chắc vài phần. Chuyến này đi theo tổng các chủ chắc sẽ thu hoạch được không ít chiến công đây.
Có thể nói Hàn Uyên vô cùng khâm phục Chu Nguyên. Bởi vì có thể nói hắn là một trong những người chứng kiến tận mắt Chu Nguyên bước từng bước một quật khởi trong bốn các, cuối cùng dẫn theo đội ngũ bốn các xông vào Đại hội Cửu Vực, chiến thắng các cường giả, đi lên đỉnh cao nhất kia.
Thế nên, xưa nay vốn là người gió chiều nào che chiều ấy như Hàn Uyên, nay vừa nghe Chu Nguyên muốn tuyển đội viên, liền không hề do dự chủ động tìm tới Y Thu Thủy, tự đề cử mình.
Thương Tiểu Linh thì cười nói:
- Ngài vốn là lão đại của chúng ta. Mặc dù bây giờ khoảng cách thực lực của chúng ta đã bị kéo ra quá xa, nhưung chỉ cần tổng các chủ cần, chúng ta ắt sẽ cố gắng giúp ngài hoàn thành nhiệm vụ.
Đám người Thương Tiểu Linh vốn là tán tu, không môn không phái, thế nên ăn đủ đau khổ khi không có chỗ dựa. Về sau là nhờ Chu Nguyên chiêu mộ bọn họ làm trong bốn các, điều kiện mới được cải thiện. Thế nên có thể nói mỗi người đều nợ Chu Nguyên một phần ân nghĩa. Tuy rằng với thân phận bây giờ của Chu Nguyên, bọn họ còn chẳng đủ tư cách trở thành “tiểu đệ” của hắn nữa, nhưng chỉ cần hắn cần, thì dù việc khó đến đâu đám Thương Tiểu Linh cũng sẽ không từ chối.
Nhìn qua từng gương mặt nghiêm túc của Thương Tiểu Linh, Lăng Phong, Chu Nguyên có chút xúc động, khẽ gật đầu, nói:
- Yên tâm đi, nếu mọi người đã quyết đi theo ta, vậy ta ắt sẽ bảo vệ mọi người được yên lanh trở về. Chúng ta đang đi kiếm chiến công, chứ không phải là đi chịu chết.
Nghe được lời nói bình thản nhưng lại tràn đầy tự tin của Chu Nguyên, đám người đều buông lỏng một hơi.
Mộc Liễu cười hì hì nói:
- Chu Nguyên, huynh nói đi, có phải là Nguyên lão Si Tinh đã cho huynh bảo bối gì rồi không?
Những người khác nghe vậy cũng lộ vẻ hiểu ra. Nếu quả thật như vậy thì cũng giải thích được vì sao Chu Nguyên tự tin như thế.
Chu Nguyên tức giận trừng mắt nhìn Mộc Liễu một cãi, cũng chẳng thèm nói nhảm với bọn hắn làm gì, trực tiếp quay người đi ra ngoài viện.
- Nếu chuẩn bị xong rồi, vậy thì lên đường thôi.
Cửa thành.
Chu Nguyên dẫn đoàn người ra khỏi cửa thành, sau đó nhìn thoáng qua trên đỉnh tường thành, ở nơi đó đang có hai ánh mắt cũng đang nhìn hắn.
Đó là trưởng lão Y Thiên Cơ cùng Tần Liên.
Chu Nguyên gật gật đầu với hai người, sau đó thân hình hơi động, đã hóa thành một luồng lưu quang phóng lên tận trời, lao về phía chiến khu ở xa.
Ở sau lưng hắn, đám người Y Thu Thủy, Diệp Băng Lăng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trên tường thành, Y Thiên Cơ nhìn đám người rời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở dài. Cũng không biết đứa cháu gái nhà mình mê muội thế nào, lại cứ muốn tham gia vào hành động nguy hiểm như thế này. Ông vốn định khuyên nhủ một chút, nhưng ai ngờ con bé này lại rất thông minh, không đợi ông mở miệng đã cứng lấy khuôn mặt nhỏ, để cho Y Thiên Cơ không nói nên lời.
Trên gương mặt thanh lãnh của Tần Liên thì không để lộ quá nhiều cảm xúc, nàn thản nhiên nói:
- Y trưởng lão, ta cũng xuất phát đây. Ta sẽ gây ra động tĩnh càng lớn bên trong chiến khu, khiến cho đám Thiên Dương cảnh hậu kỳ của đối phương phải chú ý tới bên ta. Làm nhưu thế có lẽ sẽ giúp bên hắn an toàn hơn một chút.
- Vất vả cho Tần Liên trưởng lão rồi.
Y Thiên Cơ gật đầu, nói:
- Lão phu cũng sẽ ra tay, quấn chặt lấy cường giả Nguyên Anh bên phía năm đại thế lực đỉnh tiêm.
Tần Liên thu hồi tầm mắt nhìn phía xa, nói:
- Hi vọng sau thất bại lần này, vị Tiểu Nguyên lão này của chúng ta sẽ bớt làm bậy đi một chút. Nếu hắn đã là đệ tử thân truyền của Đại Tôn, thì cũng nên biết gánh lấy một phần trách nhiệm, chứ không phải là bắt người khác theo sau chùi đít cho hắn thế này.
Trong lời nói lộ rõ sự bất bình đối với Chu Nguyên.
Nói xong, thân ảnh Tần Liên hơi động, đã phóng lên trận trời.
Tốc độ của nàng nhanh như tia chớp, gây ra thanh thế cũng cực lớn, những nơi đi qua đều phong lôi vang rền, cực kỳ khiến người ta chú ý.
Y Thiên Cơ thấy vậy, lại quay đầu nhìn về phía đám người Chu Nguyên vừa rời đi, lẩm bẩm ói:
- Chu Nguyên ơi là Chu Nguyên, bọn ta đã giúp cậu tới tận đây rồi. Về sau phải nhìn bản lĩnh của chính cậu rồi…
Nếu lần này thành công, vậy những lời đồn trước đó ắt sẽ sụp đổ. Nhưng nếu nhưu thất bại, thì không chỉ thanh danh mà Chu Nguyên kiếm được trên Đại hội Cửu Vực sẽ sụp đổ hơn một nửa, mà thậm chí còn có thể liên lụy tới uy tín của Đại Tôn Thương Uyên, bị người đời cười chê rằng không biết nhìn người.
Thế nên, có thể nói chuyến đi này của Chu Nguyên tựa như đang lướt trên lưỡi đao, hiểm lại càng hiểm.