Chỉ là Chuyên Chúc còn chưa kịp hưởng thụ thêm, đã cảm nhận được một vài ánh mắt sắc bén bắt tới từ phía dưới. Hắn thoáng nhìn lại, lập tức giật mình, thân ảnh hơi động đã tan biến trong hư không, xuất hiện ở trước mặt mấy người Si Tinh, tông chủ Huyền Côn.
- Ôi chao, tiểu sư muội nhà ai thế này, xinh đẹp quá đi mất! – Chuyên Chúc nhìn Si Tinh vẫn cứ nghiêm mặt đứng ở nơi đó, lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Khóe môi Si Tinh hơi chau lên, lộ ra nụ cười lạnh:
- Được đấy Chuyên Chúc, không phải lúc trước khi ném vị trí Nguyên lão cho ta, ngươi đã nói là qua một năm sẽ xuất quan sao?
Si Tinh hận hận nhìn chằm chằm Chuyên Chúc, vị trí Nguyên lão này vốn là của Chuyên Chúc, thế nhưng cái tên này lại tìm lý do để nàng lên làm thay, vốn hứa hẹn một năm sẽ về, kết quả vừa trốn đi liền trốn tới tận bây giờ.
Bây giờ Si Tinh nào còn không hiểu, lúc trước rõ ràng là nàng bị lừa.
Chuyên Chúc là không muốn phụ trách vô số công việc khiến cho người đau đầu của Thiên Uyên Vực kia, thế nên mới lừa nàng lên làm thay, mà chính hắn thì lại phủi mông biến mất vô tung vô ảnh.
Nhìn thấy ánh mắt kia của Si Tinh, trên mặt Chuyên Chúc hiện lên vẻ xấu hổ cùng chột dạ. Hắn vội chạy tới sau lưng Si Tinh, nịnh nọt đấm vai cho nàng, vẻ mặt đau khổ, nói:
- Sư muội, muội đừng có tức giận mà. Không phải sư huynh không giữ lời hứa, rõ ràng lúc đầu ta cũng đã dự định chỉ bế quan một năm rồi ra. Nhưng ai ngờ càng bế quan, trong lòng càng có cảm ngộ, nhận thấy cơ hội đột phá tới gần, thế mới chậm trễ thời gian.
Si Tinh tức giận nhìn Chuyên Chúc một chút, đẩy tay hắn ra, nói:
- Xích ra, còn coi ta là đồ đần giống năm đó à?
Ở một bên, tông chủ Huyền Côn, tộc trưởng Biên Xương nhiền thấy Chuyên Chúc thì hơi có vẻ câu nệ. Dù sao bây giờ hắn đã là Thánh Giả, dù bọn hắn cũng phải xưng hô một tiếng Đại Tôn.
Tộc trưởng Mộc Nghê thì tốt hơn một chút, dáng cười vẫn cứ ôn nhu như vậy. Quan hệ của Si Tinh, Chuyên Chúc với nàng vẫn luôn rất thân cận. Bây giờ nhìn thấy Chuyên Chúc lại đột phá lên Thánh Giả cảnh, nàng cũng cảm thấy vui mừng thay cho hắn.
Chuyên Chúc cũng quay đầu nhìn về phía Mộc Nghê, cười cười, chào hỏi:
- Nghê di*.
*di: xưng hô tương đương dì.
Sau đó lại nhìn về phía tông chủ Huyền Côn, tộc trưởng Biên Xương, nói:
- Trong mấy năm nay, thật sự là vất vả cho mọi người rồi.
Tông chủ Huyền Côn, tộc trưởng Biên Xương lắc đầu liên tục, trên mặt hiện lên nụ cười rực rỡ. Bây giờ Thiên Uyên Vực đã có Đại Tôn tọa trấn rồi, về sau sẽ không còn gian nan như lúc trước nữa. Trong mấy năm qua, xem như bọn họ đã ăn đủ nỗi khổ khi không có Đại Tôn làm hậu đài rồi.
- Chuyên Chúc Đại Tôn trở về, coi như về sau Thiên Uyên Vực ta có thể thở phào một hơi. – Tông chủ Huyền Côn cảm thán nói.
Biên Xương cũng đồng cảm gật đầu, chợt do dự nói:
- Về phần Bạch Dạ…
Bạch Dạ mang theo Bạch tộc, phản bội Thiên Uyên Vực, suýt nữa làm cho Thiên Uyên Vực lâm vào hủy diệt.
Chuyên Chúc khoát tay áo, chợt thổi ra một ngụm khói trắng.
Khói trắng bốc lên, hóa thành một màn sáng. Trong màn sáng, chỉ thấy có một tòa cự sơn nguyên khí nguy nga đứng sừng sững. Tòa cự sơn óng ánh sáng long lanh như bảo thạch, đó là thể hiện khi nguyên khí bị áp sức đến một mức cự kì khủng bố. Ở trên vách núi còn có thể nhìn thấy một chút quang văn cổ xưa lấp lóe, tỏa ra uy áp kinh khủng.
Lúc này, ở dưới cự sơn, có môt bóng người bị đè xuống.
Một nửa thân thể của bóng người lộ ở bên ngoài chân núi, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát được khỏi cự sơn kia.
Nhìn bộ dáng thì bóng người chính là Bạch Dạ!
Chuyên Chúc cười nhạt, nói:
- Bạch Dạ đã bị ta trấn áp lại. Về phần xử lý như thế nào, thì cứ giao cho Trưởng Lão Đoàn đi.
Nghe thấy lời nói hời hợt của Chuyên Chúc, lại nhìn Bạch Dạ bị trấn áp gắt gao dưới cự sơn, sự kính sợ trong mắt tông chủ Huyền Côn, Biên Xương càng thêm nồng hơn. Lúc trước, bọn họ chưa hề nhìn thấy Chuyên Chúc ra tay với Bạch Dạ, từ đó cũng có thể thấy Chuyên Chúc chỉ dùng một ý niệm mà thành, vị cường giả Pháp Vực đồng cấp với bọn họ đã bị trấn áp lại.
Đại Tôn Thánh Giả quả thật khủng bố!
Si Tinh nhìn Bạch Dạ bị trấn áp dưới núi, ánh mắt phức tạp, dù sao mọi người cùng cố gắng nhiều năm như vậy rồi, ai mà ngờ được cuối cùng Bạch Dạ lại quay đầu phản bội.
Nàng lắc đầu, lại không nghĩ nữa, nói:
- Đúng rồi, giới thiệu một người cho huynh.
Si Tinh búng tay một cái, cùng lúc đó Chu Nguyên ở phía dưới liền cảm nhận được có một đám mây nguyên khí hiện lên dưới chân, nâng mình bay lên.
- Đại sư huynh, huynh biết thân phận của hắn không? – Si Tinh chỉ vào Chu Nguyên, giấu giấu diếm diếm hỏi.
Nào biết Chuyên Chúc chỉ nhìn Chu Nguyên một chút, nở nụ cười nói:
- Chẳng phải là tiểu sư đệ Chu Nguyên đây sao…
Trong mắt Chuyên Chúc hiện lên hứng thú nồng đậm, chạy tới bên cạnh Chu Nguyên, mặc kệ sự lúng túng của hắn, bắt đầu đi vài vòng loanh quanh, lại còn đưa tay sờ lên lồng ngực Chu Nguyên, khiến cho lông tơ toàn thân hắn dựng đứng lên, vội vàng quay mặt đề phòng, nhìn chằm chằm vị đại sư huynh không muốn mặt này.
- Ngươi lại làm gì đấy?! – Si Tinh đẩy cái tay sờ loạn của Chuyên Chúc ra, tức giận hỏi.
Chuyên Chúc cười hắc hắc nói:
- Ta chỉ là muốn kiểm tra, xem người có thể tạo ra hỏa hoa* với “vị kia” sẽ có bộ dáng như thế nào…
*tạo ra hỏa hoa: hỏa hoa – tia lửa, câu ví von của Trung Quốc, chỉ hai khi hai người nam nữ nảy sinh tình cảm, tựa như tình cảm giữa hai bên cọ sát tóe ra đốm lửa.
Nụ cười của Chuyên Chúc cực kì hèn mọn, Chu Nguyên thấy vậy có chút ngẩn người, mơ hồ hiểu được hắn đang nhắc tới Yêu Yêu?
- Huynh, huynh gặp qua sư phụ Thương Uyên rồi? – Chu Nguyên kinh ngạc hỏi.
Cũng chỉ khi Chuyên Chúc từng gặp Thương Uyên, mới có thể biết được chuyện giữa Chu Nguyên và Yêu Yêu.
“Chỉ là, ánh mắt cổ quái kia của hắn là có ý gì? Ta cùng Yêu Yêu là trai tài gái sắc, ở chung lâu ngày có chút hỏa hoa chẳng phải là bình thướng sao?”
“Dẫu sao cũng không phải là ta cùng Thôn Thôn có hỏa hoa!”
Chuyên Chúc vỗ vỗ hồ lô lớn sau lưng, cười nói:
- Đại bảo bối này của ta cũng là do sư phụ chỉ điểm mới lấy được đấy!
Si Tinh hừ một tiếng, hóa ra là cái tên này gặp sư phụ rồi, mới biết thân phận Chu Nguyên.
Nhưng cũng nhờ hành động làm trò của Chuyên Chúc, Chu Nguyên cảm thấy thân cận hơn với vị đại sư huynh mới quen này. Chuyên Chúc cũng không hề có cái ngạo của một vị Đại Tôn, ngược lại lại có vẻ bất cần đời, thân quen, dễ khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.
Hàn huyên một lúc, Si Tinh đột nhiên hỏi:
- Tên Đại Tôn Thánh tộc kia muốn đến làm gì vậy?
Bầu không khí lập tức đọng lại, Chu Nguyên, mấy người tông chủ Huyền Côn cũng nhìn sang Chuyên Chúc, chờ đợi câu trả lời.
Chuyên Chúc nghe vậy, hít sâu một hơi, nói:
- Trước tiên xử lý xong cục diện rối rắm hiện thời của Thiên Uyên Động Thiên đã. Dù sao tiếp sau đây Vạn Tổ Đại Tôn cũng sẽ không rảnh để tới gây sự tiếp với chúng ta…
- Đương nhiên…
- Ngoài đó ra thì chỉ sợ tới đây toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên cũng sẽ không an bình!