Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1168 - Chương 1167: Áp Đảo (1)

Chưa xác định
Chương 1167: Áp đảo (1)

Trong đại điện, uy áp nguyên khí vừa tàn phá bừa bãi nay đã không còn. Ba người Hàn Kim Hạc thì đã chảy mồ hôi khắp người, chật vật vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên đã không còn là vẻ khinh miệt như lúc trước, thay vào đó là sự sợ hãi nồng đậm.

Hiển nhiên, bọn họ đều bị uy áp khủng bố do nguyên khí của Chu Nguyên bộc phát ra chấn nhiếp rồi!

Nội tình 2,3 tỷ nguyên khí!

Đừng quên Chu Nguyên còn chưa phải là Thiên Dương cảnh hậu kỳ, hắn mới chỉ là trung kỳ mà thôi!

Ba người cũng được coi như là những tán tu đứng đầu trong cảnh giới Thiên Dương này rồi, nhưng đã từng bao giờ gặp được một người mà chỉ ở Thiên Dương cảnh trung kỳ lại khủng bố như vậy?!

Dù cho là Quan Thanh Long, người được coi là đứng đầu trong Thiên Dương cảnh của Hỗn Nguyên Thiên này, thì chỉ sợ là khi còn ở Thiên Dương cảnh trung kỳ cũng không khủng bố tới mức này!

Giờ khắc này, ba người Hàn Kim Hạc đã chính thức cảm nhận được sự chênh lệch khiến cho người tuyệt vọng giữa hai bên… Ba người họ đã bước vào Thiên Dương cảnh từ nhiều năm trước rồi, nhưng hôm nay, lại bị một người với chỉ tiến lên Thiên Dương cảnh từ nửa năm trước nghiền ép, siêu việt…

Trong đại điện, Chu Nguyên mang vẻ mặt bình thản, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ba người.

Dưới cái nhìn này, ba người Hàn Kim Hạc cũng dần bình tĩnh lại, nhưng theo đó sắc mặt ai nấy đều lúc trắng lúc xanh. Bây giờ nghĩ lại thái độ của ba người mình khi mới gặp Chu Nguyên, quả thật như con thỏ nhảy nhót trước mặt lão hổ vậy.

Lúc này, Chu Nguyên mở miệng nói:

- Theo ba vị, thì ta thế này đã đủ tư cách chỉ huy đội ngũ Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực chưa?

Ba người Hàn Kim Hạc liếc nhau, cuối cùng hơi lắp bắp nói:

- Là chúng ta có mắt không tròng!

Đến lúc này, ba người đều hiểu, thủ đoạn khích tướng lúc nãy của vị Nguyên lão Chu Nguyên này, rõ ràng là để làm nền cho giờ phút này, mục đích cũng là vì nghiền nát tư thái kiêu ngạo của bọn họ.

Chu Nguyên nhìn ba người lúc này đã trở nên khiên tốn hơn rất nhiều, nói:

- Ta hiểu vì sao ba người muốn đòi hỏi vị trí đội trưởng này. Đơn giản là lo lắng chúng ta sẽ chỉ huy lung tung, khiến cho các vị bị tổn thất nặng nề thôi. Nhưng các vị nên nhớ, dẫu gì Thiên Uyên Vực ta cũng là một trong Cửu Vực, thực lực là không có vấn đề. Nói câu hơi quá, nếu như đến lúc gặp phải vấn đề mà ngay cả chúng ta cũng không thể xử lý được, thì lúc đó dù có lấy mấy người các vị ra làm tốt thí, cũng không thể thay đổi được gì.

Thấy Chu Nguyên không còn hung hăng sắc nhọn như trước, ba người cũng buông lỏng một chút. Mà tuy rằng lời nói của Chu Nguyên có ý chỉ ba người còn chưa đủ tư cách cùng thực lực, nhưng trải qua một phen bị chấn nhiếp, ba người Hàn Kim Hạc cũng thu hồi tư thái kiêu ngạo. Thậm chí sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc cũng cảm thấy lời nói của Chu Nguyên có lý.

- Hơn nữa, chức vị đội trưởng có quyền lực chỉ huy tất cả thành viên của Thiên Uyên Vực. Nếu để quá nhiều người ngồi lên vị trí này, thì sẽ dẫn tới chỉ huy hỗn loạn phân tán, phá vỡ đại cục. Thế nên ta cũng phải từ chối yêu cầu của mấy vị.

Đến lúc này ngữ khí của Chu Nguyên đã mềm mỏng hơn rất nhiều. Nhưng nếu ngay từ đầu, Chu Nguyên dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với ba người Hàn Kim Hạc, thì chỉ sợ bọn hắn đã cho rằng Chu Nguyên là người dễ bắt nạt, từ đó được một tấc lại tiến một thước. Đây cũng là thủ đoạn mà đám tán tu này am hiểu nhất. Lúc này, sau khi bị Chu Nguyên chấn nhiếp, mặc dù sắc mặt vẫn có chút khó coi, nhưng đã có thể miễn cưỡng tiếp nhận lý do cự tuyệt của Chu Nguyên.

Ba người Hàn Kim Hạc có chút ỉu xìu, đã không được đến chức vị, ngược lại còn bị thu thập một trận. Cũng không biết đợi lát nữa đi ra ngoài nói thế nào với những người ủng hộ mình ngoài kia.

Chu Nguyên nhìn ba người, chợt cười nói:

- Tuy rằng không thể để ba người làm đội trưởng. Nhưng vì ta rất tán thành năng lực của các vị, nên ta sẽ bổ nhiệm các vị làm phó đội trưởng, có quyền lực chỉ huy đội ngũ của riêng mình. Đương nhiên, trước đó cần đảm bảo phải lấy mệnh lệnh của ta cùng đội trưởng Tần Liên làm đầu.

Bây giờ Thiên Uyên Vực chiêu mộ thêm không ít tán tu, những người này vốn đã quen buông tuồng không trói buộc, từng kẻ kiêu ngạo vô cùng. Nếu bản thân Chu Nguyên cứ cưỡng ép quản lý, ắt sẽ khiến cho những người này khó chịu đối kháng. Còn nếu để cho ba người Hàn Kim Hạc xử lý, thì không chỉ ổn định được ba người này, mà đến lúc có mâu thuẫn xảy ra mọi người cũng sẽ chỉ nhằm vào ba người Hàn Kim Hạc, mà Chu Nguyên thì có thể làm người tốt đứng ra hòa giải, thu mua lòng người.

Thế nên ngay từ đầu Chu Nguyên đã dự định cho ba người Hàn Kim Hạc một cái chức vị tốt, nhưng không thể là vừa gặp đã cho. Trước hết phải chấn nhiếp ba người này, khiến cho bọn hắn biết điều, miễn cho sau này gây ra chuyện gì.

Quả nhiên, ba người Hàn Kim Hạc vốn còn đang ỉu xìu, nghe Chu Nguyên nói vậy lập tức tỉnh táo, mừng rỡ nhìn Chu Nguyên, hỏi:

- Phó đội trưởng?

Chu Nguyên gật đầu, cười nói:

- Nếu ba vị cảm thấy không bị chịu thiệt, thì cứ quyết định như vậy?

Ba người Hàn Kim Hạc liếc nhau, cuối cùng gật đầu, ngượng ngùng nói:

- Lúc trước chúng ta quá lỗ mãng rồi, mong rằng Nguyên lão không trách.

Lúc này ba người cũng lựa chọn quy phục. Dù sao thời gian cho tới khi Cổ Nguyên Thiên mở ra đã không còn nhiều nữa rồi. Hơn nữa sau khi được chứng kiến thực lực của Chu Nguyên, ba người đều bắt đầu ôm một chút chờ mong với biểu hiện của đội ngũ Thiên Uyên Vực trong lần thi đấu tại Cổ Nguyên Thiên này. Nếu như đến lúc có thể được lợi một ít cơ duyên, thì dù là phải làm tiểu đệ cho người một thời gian, thì cũng đáng.

Đối với những tán tu như bọn họ, chỉ cần có cơ hội mạnh lên, thì đều có thể gánh chịu được hết thảy.

Chu Nguyên cười gật đầu, nói:

- Vậy những tán tu bên ngoài kia sẽ do ba người đi lựa chọn phân đội.

Ba người Hàn Kim Hạc gật đầu liên tục, vỗ ngực nói:

- Xin Nguyên lão yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ sắp xếp thỏa đáng.

Nói xong, ba người vội vã rời đi.

Chu Nguyên nhìn ba người rời đi, cuối cùng mới cười khẽ một tiếng.

Tần Liên ở một bên hơi nghiêng đầu, vỗ nhẹ tay, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng nay khó được lộ ra dáng tươi cười:

- Chiêu vừa đấm vừa xoa này của Nguyên lão Chu Nguyên quả là nhuần nhuyễn sắc bén!

Chu Nguyên cười nhún nhún vai.

Nối đoạn, nàng lại nhìn Chu Nguyên từ trên xuống dưới, kích động nói:

- Nhưng bây giờ ta càng hiếu kỳ là thực lực của cậu bây giờ mạnh đến mức nào? Muốn thử đánh một trận hay không?

Trước đó, thực lực của Chu Nguyên còn kém một mảng lớn so với Tần Liên, nhưng bây giờ, Tần Liên lại đã có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát tán ra từ trên người hắn. Điều này đã khơi dậy lòng háo thắng trong nàng.

Chu Nguyên nhìn thấy ánh mắt hừng hực dục vọng chiến đấu kia của Tần Liên, không khỏi lạnh cả người, vội vàng lắc đầu, quay người định chuồn đi.

Oanh!

Chỉ là hắn vừa động, từ sau lưng đã bộc phát ra một cỗ nguyên khí kinh người, áp đảo về phía mình…

Bình Luận (0)
Comment