- Ngày mai, đội ngũ Thiên Uyên Vực chúng ta sẽ xuất phát, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng đi! – Chu Nguyên nói.
Mọi người đồng thời gật đầu, sau đó bàn bạc thêm một lúc, liền ai đi chuẩn bị nấy.
Tần Liên là người cuối cùng rời đi, trước khi đi, nàng còn sốt ruột nhìn qua Chu Nguyên một chút.
Hứng chịu ánh mắt này của nàng, Chu Nguyên không khỏi hơi rùng mình. Hắn biết, ánh mắt này của Tần Liên là đang biểu hiện lại muốn tiếp tục chiến đấu với hắn nữa đây.
Trong mấy ngày gần đây, hắn đã liên tục bị Tần Liên quấy rầy, mỗi ngày phải đấu với nàng ba bốn trận liền. Mà vì hắn còn chưa muốn bại lộ toàn bộ thực lực, nên giữa hai người chỉ luận bàn đến mức không phân thắng bại.
Nhưng hắn không ngờ là cách làm này lại khiến cho Tần Liên khơi dậy lòng háo thắng, càng đấu càng mạnh, không biết mệt mỏi. Hậu quả là qua mấy ngày này Chu Nguyên đã mệt mỏi tới run cả chân.
Nhớ tới những ký ức đau khổ này, Chu Nguyên vội vàng lắc đầu, tranh thủ từ chối.
Tần Liên thấy thế, mới thất vọng quay người rời đi.
Chu Nguyên nhìn bóng lưng nàng rời đi, cười khổ một tiếng, sau đó gãi đầu một cái, đột nhiên nhớ tới Thương Huyền Thiên.
Nếu tính một cách rạch ròi, thì hắn là người Thương Huyền Thiên mới đúng, nhưng nay lại muốn chiến đấu cho Hỗn Nguyên Thiên. Bởi vì nghe nói sau khi tiến vào Cổ Nguyên Thiên thì bản thân sẽ được ấn lên một cái ấn ký đại biểu cho xuất thân. Kể từ đó, nếu có người chiếm cứ và khơi thông được một đường hầm Tổ khí, thì quy tắc thiên địa của Cổ Nguyên Thiên sẽ cảm ứng ấn ký, dựa theo ấn ký đó để trực tiếp tràn vào trong thiên địa của người khơi thông.
- Mình thế này có được coi là phản đồ không? – Sắc mặt Chu Nguyên hiện lên vẻ rối rắm, nói một mình.
- Cũng không biết sẽ có ai trong Thương Huyền Thiên tham gia cuộc đấu tại Cổ Nguyên Thiên tới đây? Liệu mình có gặp người quen không?
Chu Nguyên có chút chờ mong. Theo suy đoán của hắn, khả năng lớn là hắn sẽ được gặp lại mấy người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền.
- Còn có mấy người Lý Thuần Quân, Thanh Ngư, Lục La nữa chứ!
Trong đầu Chu Nguyên không khỏi hiện lên những hồi ức tốt đẹp. Những người này đều là những người bạn mà Chu Nguyên quen sớm nhất, hồi vừa mới đi ra từ Vương triều Đại Chu, thế nên tình cảm dành cho nhau cũng là sâu nhất. Hắn còn chưa quên, ngày trước khi hắn chạy về cứu viện Đại Chu, Thánh Cung lập tức phái ra vô số tinh nhuệ tới chặn giết, mà chính những người bạn như Lý Thuần Quân, Thanh Ngư lại bất chấp tông môn mình đang bảo trì trung lập, âm thầm ra mặt giúp đỡ hắn.
Hắn vẫn luôn ghi tạc phần ân nghĩa này trong lòng.
Nếu lần này có thể gặp những người bạn cũ này tại Cổ Nguyên Thiên thì còn gì hơn. Bởi nếu như thế, cũng có nghĩa là trong mấy năm qua bọn họ đều phát triển rất tốt trong tông môn của mình.
Khóe môi Chu Nguyên nở rộ ra nụ cười. Nếu thật được gặp, hắn cũng sẽ không để ý giúp bọn họ, coi như cống hiến một chút cho Thương Huyền Thiên.
Hôm sau.
Trong khoảnh khắc khi ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu rọi đại địa, thì vô số dân cư trong Phục Long thành đều cảm nhận được nguyên khí thiên địa bỗng nhiên chập trùng, sau đó có một cái bóng khổng lồ dần dần trôi tới ở trên trời, che lấp gần nữa thành thị.
Vô số người không khỏi ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một tòa phi thuyền to lớn đứng ở trên không trung.
Trong thành, trên Phượng Tê lâu, Chu Nguyên nhìn thoáng qua phi thuyền trên không trung, sau đó lại nhìn về phía mảnh đất bằng trước lầu, ở nơi đó đang có gần ngàn bóng người đứng sừng sững, đây chính là các tán tu đỉnh tiêm mà thời gian gần đây Thiên Uyên Vực mời chào được.
- Chuẩn bị lên thuyền!
Chu Nguyên vung tay lên.
Nhận được mệnh lệnh, chỉ thấy dưới sự dẫn đầu của ba người Hàn Kim Hạc, đội ngũ gần ngàn người ở phía dưới bắt đầu đạp chân trên nguyên khí, phóng lên tận trời, bay về phía phi thuyền trên không trung.
Chu Nguyên thả lỏng hai tay, chân đạp hư không, bước từng bước mà lên.
- Nguyên lão Chu Nguyên, chúc đại thắng!
Mà lúc này, trong Phục Long thành, đột nhiên có vô số âm thanh vang dội lên. Chu Nguyên cúi đầu nhìn lại, có thể nhìn thấy vô số ánh mắt chờ mong, chúc phúc đang nhìn về phía mình.
Chư Thiên khí vận chi tranh có ảnh hưởng tới nguyên khí thiên địa của toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên. Nếu như đội ngũ của Chu Nguyên có thể có biểu hiện đột xuất, chiếm cứ được càng nhiều đường hầm Tổ khí, làm cho Tổ khí nghiêng nhiều hơn về phía Thiên Uyên Vực, thì sẽ khiến cho nguyên khí của Thiên Uyên Vực trở nên càng thêm hùng hồn, nồng đậm.
Mà thân là người Thiên Uyên Vực, mỗi người đều sẽ được lợi.
Thế nên, tất cả mọi người đều mang theo tâm tình mong chờ, hy vọng dành cho đội ngũ xuất chiến của Thiên Uyên Vực.
Bước chân Chu Nguyên chưa ngừng, chỉ nhẹ gật đầu với thành thị bên dưới, sau đó bước lên trên phi thuyền, thản nhiên nói:
- Khởi hành, tiến về Thiên Trụ phong!
Oanh!
Phi thuyền chấn động ầm ầm, sau một khắc, nguyên khí thiên địa cuộn trào, phi thuyền theo đó phá không mà đi.
Cũng tại thời điểm này, ở các nơi của Hỗn Nguyên Thiên, đủ loại công cụ phi hành khổng lồ cũng mang theo từng nhánh đội ngũ đỉnh tiêm, trùng trùng điệp điệp bay về hướng Thiên Trụ phong mà đi.
Thanh thế khổng lồ như vậy đã vượt qua Đại hội Cửu Vực trước đó nhiều rồi, cũng đánh dấu cho sự mở màn của Chư Thiên khí vận chi tranh…
Thiên Trụ phong là một ngọn núi nằm ở khu địa vực trung tâm của Hỗn Nguyên Thiên, vô cùng nguy nga tráng lệ tới mức không thể tưởng tượng nổi. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy Thiên Trụ phong như một bức tường khổng lồ chặn ngang hai miền thế giới, nhìn không thấy cuối cùng. Mà đỉnh núi của nó cũng che giấu trong tầng mây, ở trên đó có gió lốc nguyên khí gào thét cuồn cuộn đêm ngày. Thâm chí không gian đều bị từng cơn cuồng phong giày xéo mà trở nên yếu ớt. Thường có vô số mảnh vỡ không gian bị cuốn vào trong gió lốc, qua đó càng làm cho lực sát thương của những cơn lốc nguyên khí này tăng thêm.
Những cơn cuồng phong kinh khủng này cũng không phải luôn ở trên đỉnh núi, mà hàng năm, vào khoảng thời gian nhất định sẽ lan tràn xuống dưới, nơi nào lướt qua thì bất kể là sinh linh nào đều sẽ bị nuốt mất trong khoảnh khắc, được mọi người sống gần đó gọi là phong tai*.
*phong: gió, tai: tai nạn.
Bởi vì nguyên nhân này, Thiên Trụ phong cũng được coi là một trong những hiểm cảnh hiếm có của Hỗn Nguyên Thiên. Dù là cường giả Nguyên Anh cảnh, bình thường cũng không dám xông vào nơi đây.
Điều này cũng khiến cho nơi đây vô cùng hoang vắng.
Nhưng mấy ngày gần đây, nơi này lại trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên.
Bởi vì con đường thông hướng Cổ Nguyên Thiên, là bắt buộc phải đi qua Thiên Trụ phong!
Thế là đội ngũ của thế lực các nơi đều trùng điệp tiến về nơi đây, cuối cùng hội tụ tại Thiên Trụ Thành dưới chân Thiên Trụ phong.
Bởi vì thành thị khá cũ kĩ, cũng không thể chứa được nhiều người như vậy, nên ở trên vùng bình nguyên bên ngoài thành liền có các loại danh trướng mọc lên san sát, lan tràn tới ngút tầm mắt, vô cùng tráng lệ.
Lúc hai người Chu Nguyên, Tần Liên dẫn theo đội ngũ Thiên Uyên Vực tới dưới chân Thiên Trụ phong, thì cũng được chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ này.
- Đây chính là Thiên Trụ phong à…
Chu Nguyên ngửa đầu nhìn lên quái vật khổng lồ che kín tầm mắt kia. Dưới ánh tà dương, tưởng như Thiên Trụ phong chiếm cứ mọi phương vị, mặt kệ nhìn từ phía nào thì đều khó có thể thấy được giới hạn của nó, làm cho người không khỏi cảm thấy bản thân nhỏ bé.
Chu Nguyên biết, phần mà mọi người có thể nhìn thấy chỉ là một góc nhỏ bé của Thiên Trụ phong. Bởi vì phần lớn thân thể của ngọn núi này đã ẩn trong tầng mây.
Trên không trung ở phía dưới chân Thiên Trụ phong, Chu Nguyên còn phát hiện có dấu vết của một chút kết giới, chắc là để phòng chống phong tai bất ngờ ập tới.
- Để cho mọi người hạ trại, còn chúng ta cứ đi thẳng vào trong thành. Chắc hẳn người của tám Vực khác cũng đã đến rồi. – Tần Liên nhìn Chu Nguyên, nói.
Trong lần tụ tập này, các thế lực Hỗn Nguyên Thiên cần thương thảo để xác định ra một ít quy tắc, miến cho đến lúc lại vì xích mích đấu với nhau, làm lợi cho các Thiên Vực khác.
Tuy rằng khi đối mặt với lợi ích to lớn, thì liệu quy tắc này còn có tác dụng hay không thì còn chưa biết, nhưng dù sao có ít còn hơn không.
- Xem ra người tới cũng là những nhân vật hung ác đây. – Chu Nguyên cười nói.
Đã có tư cách tham dự hội nghị này, thì ắt phải là những Thiên Dương cảnh cao cấp nhất trong Hỗn Nguyên Thiên. Nếu tính ra thì chắc chỉ có mình Chu Nguyên là ngươi yếu kém mờ nhạt nhất.