Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1171 - Chương 1170: Thiên Trụ Phong.

Chưa xác định
Chương 1170: Thiên Trụ phong.

Mặc kệ là luận đẳng cấp, hay luận kinh nghiệm, thì những người kia đều cao hơn hắn.

Tần Liên cười nhạt nói:

- Chỉ có thực lực là quan trọng nhất, còn mấy cái khác cũng chẳng là cái gì. Nếu nói thật ra, thì cậu mới là tên yêu nghiệt nhất ở đây. Cậu cứ thử nghĩ mà xem, cậu mới bước vào Thiên Dương cảnh được bao lâu? Chắc chưa được một năm chứ? Nhưng chúng ta thì sao? Tên nào tên nấy chẳng lăn lộn ở cảnh giới này không biết bao lâu rồi.

- Thế mà hôm nay, cậu cũng đã bắt đầu đuổi kịp những kẻ đi trước như chúng ta rồi… Chuyện như thế này, dù nhìn khắp toàn bộ lịch sử Thiên Dương cảnh của Hỗn Nguyên Thiên thì cũng cực kì hiếm thấy.

Được Tần Liên khen ngợi như thế, Chu Nguyên quả là có chút thụ sủng nhược kinh*, đừng quên ngày thường bà cô này kiêu ngạo cỡ nào, không ngờ tới bản thân nàng lại cảm thấy hắn cũng rất lợi hại.

*thụ sủng nhược kinh: vì đột nhiên được yêu quý, khen ngợi mà kinh sợ.

Thấy Chu Nguyên giật mình nhìn mình, Tần Liên hơi cười cười, nói:

- Mặc dù trong mấy ngày nay, chúng ta luận bàn đều là bất phân thắng bại, nhưng cậu cho rằng ta không biết đó là do cậu đang cố ý đấy à?

Chu Nguyên vội vàng cười nói:

- Không phải là trưởng lão cũng không dốc hết toàn lực đấy à?

- Nếu như giao đấu với một người trẻ tuổi, bước vào Thiên Dương cảnh muộn hơn ta tới bao nhiêu năm trời, mà còn phải dùng hết toàn lực, vậy thì còn khác nhận thua ở chỗ nào cơ chứ? – Tần Liên cắn răng nói.

Thấy Tần Liên quật cường như vậy, Chu Nguyên cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ.

Trong khi hai người nói chuyện, phi thuyền đã bắt đầu hạ cánh. Chu Nguyên cùng Tần Liên giao nhiệm vị cho hai người Biên Bất Cập, Mộc U Lan xong thì cũng rời đi, hóa thành hai đạo lưu quang bay về tòa thành nhỏ cổ xưa kia.

Bây giờ, trong tòa thành này, có thể nói là cường giả như mây.

Ngoại trừ các Thiên Dương cảnh như bọn hắn cần thương nghị, còn có hội nghị của Nguyên Anh cảnh, Pháp Vực cảnh. Đương nhiên, hai cái sau không liên quan gì tới đám người Chu Nguyên…

Hai người bay về phía tây thành, nơi có một tòa tháp đá đứng sừng sững, chung quanh tháp đá này có rất nhiều thủ vệ đang canh gác, trên thân ai nấy đều tỏa ra khí thế cường hoành.

Những người này cũng chỉ nhìn thoáng qua hai người Chu Nguyên cùng Tần Liên hạ xuống, cũng không tiến lên ngăn cản hay hỏi han, hiển nhiên là đã biết được thân phận của hai người.

Chu Nguyên cùng Tần Liên cũng không dừng lại, trực tiếp cất bước đi vào trong tháp đá.

Vừa bước vào tháp đá, tầm mắt đã trở nên trống trải, trước mắt là một tòa thạch điện.

Trong thạch điện, tiếng người huyên náo.

Nơi đây được bố cục như một tòa đấu trường, từng tầng từng tầng thang đá hướng xuống dưới, mỗi một tầng thang đá đều có đặt rất nhiều hàng ghế đá.

Lần theo từng tầng thang đá hướng xuống, sẽ đi tới vị trí trung ương. Ở nơi đó có đặt một chiếc bàn đá màu đen. Bàn đá nặng nề, có phong cách rất cổ xưa. Lúc này, ở xung quanh bàn trong đã có một vài bóng người đang ngồi. Mỗi người đều đang nhắm mắt dưỡng thần, tư thái lười biếng, nhưng thỉnh thoảng quanh người bọn họ lại tỏa ra uy áp nguyên khí kinh người.

Hiển nhiên, chỉ có đại biểu của thế lực các nơi, đồng thời đủ thực lực, mới có tư cách ngồi ở quang bàn đá màu đen này.

Có thể coi bàn đá màu đen này sẽ đại biểu cho vòng tròn* của các Thiên Dương cảnh đứng đầu nhất trong toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên.

*vòng trong: người Trung còn sử dụng từ vòng tròn để miêu tả các mối quan hệ xã hội, tầng cấp, vòng xã giao của một nhóm người.

Khi Chu Nguyên cùng Tần Liên vừa đến, thì cũng có rất nhiều ánh mắt bắn tới, rất nhiều đều rơi ở trên người Chu Nguyên, đa phần là hiếu kỳ cùng tìm tòi. Hiển nhiên, những người này cũng đã nhận ra Chu Nguyên.

Đương nhiên cũng không thiếu người tỏ ra hờ hững. Hiễn nhiên, những người này đều cảm thấy một tên người mới mới bước vào Thiên Dương cảnh chưa tới một năm thì có cái gì đáng phải chú ý, dù là người này có được địa vị cao tuyệt ở trong một Vực…

Chu Nguyên bình thản đi tới, cũng không tức giận vì những ánh mắt vô lễ kia. Vừa đang dò xét chung quanh, đã thấy một đạo ba động quen thuộc, kèm theo một mùi hương nhàn nhạt xuất hiện ở sau lưng.

Trong chớp mắt ấy, Chu Nguyên có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt lập tức di chuyển về phía sau lưng mình, trong từng ánh mắt ấy đều mang theo vẻ kinh diễm.

Chu Nguyên cũng không quay đầu lại, bởi vì bóng người xinh đẹp kia bước tới đi song song với hắn liền ngừng lại.

Chu Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy ánh vào mắt là một tà váy đỏ thướt tha rực rỡ. Màu váy đỏ làm nổi bật làn da trắng như tuyết, óng ánh long lanh, thân thể tha thướt mềm mại, thể hiện ra từng đường cong chập trùng như dãy núi.

Trên gương mặt xinh đẹp, sống mũi tinh xảo thẳng tắp, hướng lên trên là đôi mắt phượng đẹp đẽ mà lạnh đạm đang lẳng lặng nhìn Chu Nguyên.

Nàng vẫn cứ lãnh ngạo như trước đây, tựa như một vị Nữ Đế.

Nàng chính là Võ Dao.

- Lại gặp mặt rồi. – Chu Nguyên cười cười, chào hỏi. Thái độ cũng được coi là hiền lành. Dù sao hắn vẫn nhớ ân tình trước đây vị Đại Tôn Võ Thần Vực kia giúp hắn. Mà đầu nguồn của chuyện này còn là bắt đầu từ trên người Võ Dao.

Đôi mắt phượng của Võ Dao nhìn Chu Nguyên, nói:

- Trong lần tranh đấu tại Cổ Nguyên Thiên này, ngươi phải cẩn thận. Bởi vì nếu có cơ hội, ta sẽ đi cướp về những thứ đã từng làm mất đi!

Chu Nguyên cảm nhận nguyên khí uy áp như có như không quanh thân Võ Dao, lông mày hơi nhăn lại.

Thiên Dương cảnh trung kỳ…

Xem ra đại sư huynh nói đúng, trong khoảng thời gian vừa qua, Võ Dao cũng đã được Võ Thần Đại Tôn đích thân huấn luyện, với thiên phú như của nàng thì hiển nhiên là có thu hoạch không nhỏ.

Nhưng Chu Nguyên cũng không sợ, lúc trước Võ Dao cường thế là thế mà hắn còn chẳng e ngại, nữa là bây giờ…

Thế là, hắn cười khẽ một tiếng, nói:

- Lúc nào cũng hoan nghênh… Nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi một câu…

Chu Nguyên nhìn Võ Dao, cười trêu tức, nói:

- Nếu đến cuối cùng lại thua, mà thua luôn cả mình, thì đúng là được không bù mất đâu đấy.

Trong đôi mắt phượng của Võ Dao hiện lên vẻ buồn bực. Tuy rằng trong lời nói của Chu Nguyên có vẻ như có chút ngả ngớn, nhưng nàng hiểu, đây là hắn đang nghiêm túc nhắc nhở mình, dù lại có một lần nữa, nàng vẫn sẽ thất bại.

Nhưng điều làm cho Võ Dao kinh ngạc thực sự là cảm xúc buồn bực trong lòng này. Bởi vì với tâm tính như của nàng, vốn nên không thể vì bị khiêu khích mà nổi giận mới đúng. Thế nào mà hết lần này tới lần khác, lại bị Chu Nguyên chọc giận.

Kẻ này, đúng là túc địch của nàng!

Ngay lại lúc Võ Dao còn định phản kích, thì bỗng nhiên có một âm thanh cười nhạt vang lên từ sau lưng, đánh gãy sự giằng co giữa Chu Nguyên cùng Võ Dao.

- Nguyên lão Chu Nguyên, chúng ta vốn cũng là nước giếng không phạm nước sông. Nhưng nếu ngươi cứ nhất định phải đối phó với sư muội ta, thì ta cũng không thể đồng ý đâu.

Tiếng cười kia hùng hồn mà bình thản, nhưng khi nó vang lên lại khiến cho hư không hơi chập trùng. Trong nháy mắt đó, Chu Nguyên có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt sợ hãi kiêng kị bắn tới.

Chu Nguyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một tên nam tử mặc áo bào xanh đang đứng ở phía sau cách mình hai bước. Nam tử luôn treo nụ cười trên môi, ngũ quan khá phổ thông, nhưng lại tỏa ra một cỗ mị lực không lời.

Đặc biệt là đôi mắt thâm thúy như vực sâu.

Hắn đứng ở nơi đó, liền có một luồng cảm giác áp bạc tràn ngập mà tới.

Da đầu Chu Nguyên không khỏi hơi căng cứng, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn.

Trước lúc đến hắn đã xem qua thông tin về những Thiên Dương cảnh đỉnh tiêm của Hỗn Nguyên Thiên… mà người trước mắt này, hẳn chính là vị nam tử đang hùng bá trên đầu bảng xếp hạng Thiên Dương cảnh của Hỗn Nguyên Thiên kia…

Võ Thần Vực, Quan Thanh Long!

Bình Luận (0)
Comment