- Quan Thanh Long…
Chu Nguyên nhìn thẳng nam tử trên mặt vẫn luôn treo nụ cười khe khẽ kia đang đứng trước mặt kia, ánh mắt hơi lộ vẻ ngưng trọng. Tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này, Chu Nguyên có thể cảm nhận được áp lực tựa như bản thân đang đứng trước một con hung thú. Nếu đổi lại là một Thiên Dương cảnh bình thường ở đây thì chỉ sợ là đã nhũn hết cả chân ra rồi.
Người đứng đầu bảng Thiên Dương của Hỗn Nguyên Thiên, Quan Thanh Long, quả là danh bất hư truyền.
Lúc này, con ngươi của Tần Liên lập tức trở nên sắc bén lên, nàng đạp lên nửa bước, nhìn chằm chằm Quan Thanh Long.
Nhưng nếu để ý kĩ thì có thể thấy bản thân nàng cũng cực kì kiêng kị Quan Thanh Long.
Trong thạch điện, nhiều người thấy cảnh này, không khỏi hăng hái lên. Chẳng lẽ hội nghị còn chưa bắt đầu, Thiên Uyên Vực cùng Võ Thần Vực đã bắt đầu xích mích rồi sao? Nhưng thấy thế nào thì người bên Thiên Uyên Vực cũng yếu thế quá rồi, tuy rằng Tần Liên mạnh đấy, nhưng hiển nhiên còn kém xa lắm so cới Quan Thanh Long.
Chỉ là khi ánh mắt của Chu Nguyên cùng Quan Thanh Long đụng vào nhau, thì đôi lông mày như trăng khuyết kia của Võ Dao lại hơi nhăn lại, mở miệng nói:
- Quan sư huynh, đây là ân oán riêng giữa ta và Chu Nguyên. Mặc kệ là ta, hay là hắn, đều không hi vọng có người ngoài chen vào chuyện này.
- Ai thắng ai thua, ai sống ai chết, đều dựa vào năng lực của từng người!
Thấy Võ Dao phản ứng mạnh như vậy, Quan Thanh Long cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười cười. Hắn cũng hiểu tính tình của nàng, thế nên chỉ bình hòa nói:
- Sư muội nói thế là nặng quá rồi. Phân ra thắng bại là được, đâu cần phải quyết đấu sinh tử làm gì? Mà lại, nếu thật đến cảnh sinh tử, thì mặc kệ muội có trách cứ thế nào, ta ắt sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Chu Nguyên, ôm quyền nói:
- Nguyên lão Chu Nguyên, nếu thật có chuyện đó xảy ra, còn xin thủ hạ lưu tình.
Chu Nguyên cười nói:
- Thế nhưng “vị này” cũng không hiền lành gì. Nếu đến lúc đó ta lại nương tay, thì chỉ sợ người trực tiếp bị làm thịt là ta rồi.
Ánh mắt của Chu Nguyên hơi lướt qua hai người, phát hiện dường như Quan Thanh Long quan tâm hơi quá tới Võ Dao, còn Võ Dao thì lại chẳng quá để ý tới thái độ của hắn.
Quan Thanh Long cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, cũng không lưu lại nơi đây, mà trực tiếp cất bước đi tới chỗ bàn tron màu đen, từng bước đi thần thái phi phàm, làm cho không ít thiếu nữ lộ ra ánh mắt si mê.
Có lẽ Quan Thanh Long không quá anh tuấn, nhưng mị lực lại vượt qua vẻ ngoài.
Ngay cả Chu Nguyên cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Quan Thanh Long có thể áp đảo trên rất nhiều thiên kiêu, ngồi vững trên ngôi vị đứng đầu của Thiên Dương bảng, cũng không phải là không có nguyên nhân. Thậm chí Chu Nguyên còn cảm thấy người này khá giống với Triệu Mục Thần, chỉ khác là Quan Thanh Long càng trầm ổn hơn, nên càng sâu không lường được hơn.
Ánh mắt Chu Nguyên lại chuyển hướng Võ Dao, cười nói:
- Vị sư huynh này của cô khá là khó giải quyết đây. Nếu cô cùng hắn liên thủ lại, thì chỉ sợ tạm thời ta phải trốn tránh cô rồi.
Võ Dao lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ta là ngươi à? Năm đó, hồi còn ở đô thành Đại Võ, nếu không phải có vị hồng nhan tri kỷ kia của người giúp đỡ, thì chỉ sợ là ngươi đã sớm chết dưới tay ta rồi.
Võ Dao đang nhắc tới lần Yêu Yêu ra tay giúp Chu Nguyên hồi còn ở Đại Võ.
Chu Nguyên hơi nháy mắt, cũng không xấu hổ, ngược lại còn thản nhiên nói:
- Cô mà so được với chúng ta à? Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt*, còn cô thì sao? Cô với Quan Thanh Long cũng thế à?
*lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều mến nhau.
Nghe vậy, lông mày Võ Dao không khỏi dựng thẳng, ánh mắt tựa như cắt da xẻ thịt bắn thẳng vào người Chu Nguyên:
- Tên vô sỉ!
Mắng xong một câu, nàng không thèm để ý liền quay người rời đi.
Chu Nguyên nhìn qua Võ Dao dần đi xa, nhún vai.
Kể từ khi chuyện ở Đại hội Cửu Vực kết thúc, quan hệ giữa hai người đã bớt đi một chút máu tanh, có lẽ là vì Võ Dao cảm thấy lần trước là hắn đã nhường… Nhưng thực tế lại là hắn không thể làm gì. Dù sao hắn cũng không có năng lực chống lấy sự cản trở từ một vị Đại Tôn để chém giết Võ Dao…
Cũng không biết bây giờ mà tái chiến Võ Dao, đoạt lại đạo Thánh Long chi khí cuối cùng kia thì nàng còn có nguy hiểm tới tính mạng không?
Đến lúc lỡ làng thì liệu có bị Võ Thần Đại Tôn ghi hận không?
Chu Nguyên gãi gãi đầu, có chút rối rắm. Chính ra hắn lại mong quan hệ giữa mình và Võ Dao vẫn còn bảo trì thái độ huyết tinh như lúc trước. Bởi vì nếu thế thì ít ra lúc động thủ, bản thân cũng không cần có lăn tăn trong lòng.
- Xem ra chuyện giữa cậu và cô nàng Võ Dao này cũng rất đặc sắc đây… - Tần Liên ở bên đột nhiên hăng hái nói.
- Mà dường như Quan Thanh Long cũng có tình ý với nàng này. Chà chà, quả là hiếm thấy. Ta quen biết tên này nhiều năm như vậy rồi, nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng nghe qua hắn từng xiêu lòng với một cô gái nào, còn tưởng là tảng đá mãi mãi cũng không động tình đâu… Nhưng cũng đúng thôi, cô gái Võ Dao này quả là xuất sắc, mặc kệ là dung nhan hay khí chất đều thật xuất chúng.
Tần Liên nhìn chằm chằm Chu Nguyên, hăng hái nói:
- Chẳng lẽ chuyện giữa các người chính là cái gọi là “tình tay ba” trong truyền thuyết?
Khóe miệng Chu Nguyên không khỏi co quắp, không thèm để ý tới nàng, nhanh chóng chuồn đi.
Tần Liên lại bước nhanh theo, nói với vẻ đồng tình:
- Thế nhưng đối thủ của cậu là Quan Thanh Long đây. Ta sợ cậu không tranh nổi đâu! Thực lực kia, khí độ kia, chậc chậc… Cảm thấy cậu sẽ thất bại rất thảm hại…
Trên trán Chu Nguyên đã bắt đầu nổi lên gân xanh, hắn cắn răng nói:
- Ta cũng không hề có quan hệ tình cảm gì với nàng ta! Chúng ta là thù địch! Biết thù địch là gì không? Chính là không phải nàng chết chính là ta vong!
- Tương ái tương sát* à? Nếu thế thì càng đặc sắc!
*Tương ái tương sát: Mô tả mối tình giữa hai bên vốn là kẻ thù của nhau.
Sắc mặt Chu Nguyên biến thàn màu đen. Hắn không ngờ tới người mà ngày thường luôn lạnh lẽo như Tần Liên, thế mà lại là người thích bát quái* về những chuyện như thế này. Thế là không còn dám để ý tới nàng, tranh thủ bước nhanh trốn đi.
*bát quái: chỉ tính cách thích hóng hớt, nghe ngóng.
Hai người, một trước một sau, đi qua từng tầng thềm đá.
Chu Nguyên đã nhìn thấy bàn tròn màu đen ở trung ương. Lúc này, Quan Thanh Long đã ngồi vào vị trí, mà Võ Dao thì ngồi ở hàng ghế cách đó hơi xa. Hiển nhiên, bàn tròn này chỉ dành cho người có quyền nói chuyện của các thế lực.
Chu Nguyên hơi trầm ngâm một chút, bước lệch một bước, định hướng về ghế đá một bên mà đi.
Chỉ là hắn còn chưa kịp đi khỏi, đã bị Tần Liên túm lấy tay.
- Sao thế? – Chu Nguyên bất đắc dĩ hỏi.
Tần Liên vươn ngón tay ngọc, chỉ chỉ vị trí trên bàn đá màu đen, nói:
- Cậu đang đùa đấy à? Cậu là nguyên khí của Thiên Uyên Vực ta, địa vị còn cao hơn ta rất nhiều, cậu không đi đó ngồi, vậy chẳng lẽ ta dám đi à?
Chu Nguyên nghe vậy, không nhịn được trợn trắng mắt. Chẳng lẽ cô còn không biết là vị trí Nguyên lão này của ta chỉ mang tính chất biểu tượng thôi à?! Một khi ra khỏi Thiên Uyên Vực, thì nào có người nào trong Hỗn Nguyên Thiên này để vị Nguyên lão thực lực Thiên Dương cảnh là ta này vào trong mắt?
Nhưng Tần Liên cũng không định để Chu Nguyên nhiều lời, đẩy hắn đi về phía trước, sau đó chiếm lấy ngồi vào hàng ghế sau sau vị trí chính.
Chu Nguyên bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên, sau đó ngồi vào một ghế quanh bàn trong màu đen dưới cái nhìn soi mói của rất nhiều người.
Từng ánh mắt nghiền ngẫm rơi vào trên người hắn, nhưng cuối cùng cũng không có ai nói cái gì. Tuy rằng với thực lực Thiên Dương cảnh trung kỳ của Chu Nguyên mà lại ngồi ở đây thì quả là có chút không hợp, nhưng dẫu sao bây giờ Thiên Uyên Vực cũng không còn sa sút như lúc trước, Chuyên Chúc nhập Thánh trở về đã làm cho thanh thế của Thiên Uyên Vực phóng đại. Thế nên bây giờ cũng không cần thiết đi ra đắc tội với Thiên Uyên Vực.
Chu Nguyên cũng không để ý tới những ánh mắt này, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi hội nghị bắt đầu.
Chờ đợi nửa ngày trời, hắn mới chợt nghe thấy âm thanh ồn ào vang lên, liền mở to mắt nhiền về phía đầu nguồn.
Chỉ thấy ở nơi đó, đang có hai bóng hình xinh đẹp sóng vai mà tới.