Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1173 - Chương 1172: Gặp Lại Hai Nàng (2)

Chưa xác định
Chương 1172: Gặp lại hai nàng (2)

Người đi đầu có dung nhan khá xinh đẹp, chỉ là khí chất quá lạnh lẽo, toàn thân như tỏa ra hàn khí đông kết bốn xung quanh, làm cho ít ai dám tới gần.

Mà càng nhiều ánh mắt cũng là đang ngắm nhìn bóng dáng thướt tha đi đằng sau kia.

Đó là một nữ hài mặc váy tím, dung nhan thanh mỹ tuyệt luân, dáng người uyển chuyển, eo thon chân dài. Khác biệt với khí chất của Võ Dao lúc trước, nếu nói Võ Dao là viên hồng ngọc xinh đẹp như lửa, vậy nàng chính là viên thanh ngọc ôn nhuận nhu hòa, mềm mại thấm vào ruột gan.

Nàng vừa hiện thân, đã khiến cho không ít người không khỏi kinh diễm, không thiếu nam tử sáng mắt lên nhìn lại.

Chỉ là rất nhanh thì ánh mắt của bọn hắn đã bị nữ tử lạnh lùng đi ở đằng trước kia phát hiện, thế là nàng này liền lạnh lùng nhìn lại, làm cho cả đám nam tử co rụt cổ lại như chim cút.

Chu Nguyên nhìn thấy nữ hài váy tím kia, thì trên mặt cũng lập tức hiện lên nụ cười rực rỡ.

Nàng ấy, chính là Tô Ấu Vi.

Mà kể tử khi tiến vào đây thì Tô Ấu Vi cũng đang liên tục tiềm kiếm một bóng người, cơ hồ là cùng lú nàng cũng nhìn thấy Chu Nguyên. Thế là trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ kia lập tức hiện lên vẻ rực rỡ, đôi môi nhỏ không nhịn được cong lên, đôi mắt nghịch ngợm chớp chớp, đáng yêu cực kì.

Chu Nguyên cũng nhếch miệng cười với nàng một tiếng.

Nhưng dáng cười còn chưa kịp nở rộ, đã gặp ánh mắt lạnh lẽo như đao găm của nữ tử đi đằng trước Tô Ấu Vi kia bắn tới, khóa chặt lấy hắn, mang theo ý cảnh cáo cùng dọa dẫm nồng đậm.

Chu Nguyên cảm thấy chẳng hiểu ra sao. Hắn cũng nhận ra nữ tử này, chính là Đông Diệp của Tử Tiêu Vực, xếp hạng thứ ba trên Thiên Dương bảng. Nhưng dường như hắn cũng đâu có ân oán gì với cô nàng này đâu? Lám sao vừa nhìn thấy mình đã tỏ ra bộ dáng như thù sâu như biển thế này?

Mặc dù nghi hoặc trong lòng, nhưng ngoài mặt Chu Nguyên cũng chỉ đành bớt phóng túng đi một chút, gật nhẹ đầu với Tô Ấu Vi.

Người của Tử Tiêu Vực đến, tiếp sau đó cũng có lục tục các phương thế lực khác tới nơi. Thế là toàn bộ thạch điện bắt đầu trở nên náo nhiệt lên, quanh bàn tròn màu đen cũng dần ngồi đầy.

Có thể nói nơi đây đúng là quần hùng hội tụ.

- Ai chà, mọi người đều tới đông đủ cả rồi à?

Lại lúc này, một tiếng cười hì hì đột nhiên vang lên. Sau đó mọi người nhìn thấy có một tên thanh niên mặc áo hoa, cười híp cả mắt đi vào.

Nhìn qua thì tên thanh niên này khá cà lơ phất phơ*, trong cặp mắt đào hoa mang theo một cỗ tà khí làm người bất an.

*cà lơ phất phơ: cụm từ thường dùng để miêu tả du côn, lưu manh, vô lại.

Người này vừa xuất hiện, đã khiến cho rất nhiều người trong đại điện lộ vẻ kiêng dè.

Bởi vì người vừa tới chính là thiên kiêu đứng đầu trong thế hệ Thiên Dương cảnh này của Vạn Tổ Vực, đồng thời đứng hàng thứ hai trên Thiên Dương bảng của Hỗn Nguyên Thiên, Vương Huyền Dương.

Vương Huyền Dương cầm cây quạt đen trắng trong tay, ánh mắt đảo qua toàn trường, khi lướt qua người Võ Dao cùng Tô Ấu Vi thì hơi dừng lại một chút.

Ánh mắt Chu Nguyên cũng hơi dừng lại trên người Vương Huyền Dương, sau đó nhìn về phía sau, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở đó.

Người này có dáng người thẳng tắp, ngũ quan như điêu khắc, ánh tuấn như mặt trời, chính là Triệu Mục Thần.

Chẳng qua khác biệt với trước đây là, lúc này Triệu Mục Thần nhìn có vẻ nội liễm hơn nhiều. Chỉ thấy hắn đứng ở đó, hai tay cắm trong túi áo, bình tĩnh đứng sau lưng Vương Huyền Dương, không gây nên ai chú ý. Nhưng chẳng biết vì sao, đối mặt với Triệu Mục Thần của bây giờ, Chu Nguyên lại cảm giác hắn càng thêm nguy hiểm so với trước đây.

“Kẻ này…”

Chu Nguyên hơi híp mắt lại.

Mà khi ánh mắt Chu Nguyên dừng lại ở trên người Triệu Mục Thần, thì kẻ này cũng dường như cảm ứng được, ngẩng đầu nhìn tới, đối mặt cùng với Chu Nguyên.

Đối mặt với tên kình địch trước đây từng đánh bại mình này, Triệu Mục Thần lại không hề lộ vẻ tức giận, trái lại chỉ nhìn thật sâu Chu Nguyên một chút, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh mắt tĩnh mịch dừng lại trên lưng Vương Huyền Dương như lúc trước.

“Xem ra cuộc đấu ở Cổ Nguyên Thiên tới đây càng thú vị hơn so với Đại hội Cửu Vực rồi đây…” – Chu Nguyên không khỏi sờ cằm.

Trong lúc này, Vương Huyền Dương cũng đã tiến tới, ngồi xuống vị trí trống cuối cùng quanh bàn tròn màu đen, lưng tựa vào trên lan can, tay vuốt vuốt cây quạt trắng đen trong tya, ánh mắt tà khí mà đào hoa kia nhìn khắp một vòng quanh bàn tròn, sau đó dừng lại tại người Chu Nguyên.

- Từ lúc nào mà chỉ một tên Thiên Dương cảnh trung kỳ nho nhỏ cũng đủ tư cách tham gia cái hội nghị chỉ dành cho Thiên Dương cảnh đỉnh tiêm này rồi hả? – Hắn hững hờ cười nói.

Khi âm thanh của Vương Huyền Dương vang lên, thì mí mắt của rất nhiều người trong thạch điện đều không khỏi nhảy một cái.

Tên Vương Huyền Dương này… vậy mà vừa tới đã nhằm ngay vào Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực rồi…

Khi tiếng nói của Vương Huyền Dương vang lên, thì đại điện vốn đang ồn ào đột nhiên an tĩnh lại, tình ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm nhìn về phía Chu Nguyên.

Thật ra cũng không có quá nhiều người bất ngờ với thái độ này của Vương Huyền Dương.

Trước đây, liên minh năm đại thế lực đỉnh tiêm hợp lại tấn công Thiên Uyên Vực, thực tế chính là do Vạn Tổ Vực đứng sau lưng mưu đồ. Nhưng kết quả của cuộc chiến này lại chẳng có gì tốt, Chuyên Chúc nhập Thánh trở về, triệt để đánh tan mưu đồ của Vạn Tổ Vực.

Tới cuối cùng, chẳng những không chiếm được gì, ngược lại còn khiến cho các tiểu đệ bị tổn thất nặng nề. Ví như cái Tam Sơn Minh kia, cuối cùng bị ép cho phải dời cả tông đi nơi khác, chẳng những mất đi rất nhiều tài nguyên, mà danh dự cũng mất hết sạch sẽ.

Danh dự của Vạn Tổ Vực cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Thế nên có thể nói, trong cuộc chiến tranh đó, Vạn Tổ Vực đã thua rồi.

Điều này khiến cho người Vạn Tổ Vực, từ trên xuống dưới đều vô cùng khó chịu. Dù sao suốt bao năm qua bọn hắn đã quen thuận buồn xuôi gió rồi, bây giờ đột nhiên ngã chổng vó tại chỗ Thiên Uyên Vực, nơi mà trước đó bọn hắn vẫn khinh thường, thì thử hỏi sao có thể cam tâm được?

Điều này cũng dẫn tới, bây giờ người Thiên Uyên Vực cùng Vạn Tổ Vực đều khá ghét nhau. Bây giờ hai đội ngũ gặp ở chỗ này, cộng thêm tính cách của Vương Huyền Dương, thì không khó hiểu khi hắn lại mở miệng khiêu khích.

Dẫu sao việc Chu Nguyên ngồi ở chỗ này, chính là cái cớ tốt nhất để cho hắn gây sự.

Bởi vì bây giờ, ở quanh bàn tròn này, hầu như toàn bộ đều là Thiên Dương cảnh hậu kỳ. Mà Chu Nguyên, khi mới chỉ Thiên Dương cảnh trung kỳ lại ngồi ở chỗ này, tạo cảm giác giống như giữa một bầy hổ lại có một con sói cô độc đi lạc vào vậy.

Đối mặt với thái độ sinh sự của Vương Huyền Dương, Chu Nguyên lại bình thản rất nhiều, nhưng Tần Liên lại không nhịn được, lạnh lùng nói:

- Vương Huyền Dương, Chu Nguyên là nguyên khí của Thiên Uyên Vực ta. Nếu ngài ấy không có tư cách ngồi ở đây, thì chẳng phải là ngươi còn chẳng có tư cách bước vào cửa này nữa sao?

Vương Huyền Dương chậm rãi nói:

- Nguyên lão Thiên Uyên Vực? Ha ha, nếu đã là Nguyên lão, thì chẳng phải là nên tới hội nghị của các cường giả Pháp Vực sao, cớ gì lại chạy tới chỗ của đám tiểu bối Thiên Dương cảnh chúng ta làm gì?

Nghe vậy, không ít người không nhịn được thầm bật cười. Nếu dựa theo thân phận thì đúng là Chu Nguyên có thể đi dự hội nghị của các cường giả Pháp Vực. Chỉ tưởng tượng tới cảnh đó thôi đã khiến nhiều người không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nếu như nói Chu Nguyên ở chỗ này, thì còn coi như sói lạc bầy hổ, thì đến hội nghị của cường giả Pháp Vực, hắn lại còn chẳng bằng một con kiến.

Bình Luận (0)
Comment