Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1174 - Chương 1173: Vương Huyền Dương

Chưa xác định
Chương 1173: Vương Huyền Dương

Vương Huyền Dương cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:

- Người Thiên Uyên Vực các ngươi thích đùa cợt, tùy tiện trao vị trí Nguyên lão cho một kẻ như thế này thì là chuyện của các ngươi. Đừng có bắt các thế lực khác phải hùa theo làm bậy cùng.

- Nếu đã tới nơi đây, thì không cần cân nhắc thân phận Nguyên lão gì gì đó, chỉ làm cho người ta cười nhạo thêm thôi…

Chu Nguyên hơi nhấc mí mắt, nhìn Vương Huyền Dương, cười hỏi:

- Vậy hẳn là nên cân nhắc cái gì?

- Đương nhiên là phải cân nhắc thực lực chân thật của từng người rồi. Bằng không, đợi đến lúc tiến vào Cổ Nguyên Thiên, chẳng lẽ khi gặp đội ngũ của các Thiên Vực khác, thì ngươi lại lấy cái thân phận Nguyên lão này ra hù người à? – Vương Huyền Dương tựa cười mà không phải cười, nói.

Chu Nguyên gật đầu, nói:

- Nói thế, thì ta cũng cảm thấy thực lực của mình còn tính là đủ, không cần các hạ phải phí tâm. Về phần tới lúc đi Cổ Nguyên Thiên, gặp phải đội ngũ của Thiên Vực khác thì ta làm thế nào thì… liên quan gì tới ngươi?

Năm chữ cuối cùng vừa bật thốt ra, không ít người trong đại điện không khỏi giật mình nhìn về phía Chu Nguyên.

Ai cũng không ngờ tới vị Nguyên lão Thiên Uyên Vực này lại… ngay thẳng cùng không nể mặt Vương Huyền Dương như vậy…

Phía bên Tử Tiêu Vực, Đông Diệp cũng không biểu lộ điều gì, nhưng vì không có cảm tình với cả hai người Chu Nguyên và Vương Huyền Dương, nên cô ta quay đầu nhìn Tô Ấu Vi một chút, nói:

- Quá thô lỗ!

Tô Ấu Vi cười khẽ một tiếng, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú Chu Nguyên, nói:

- Không có đâu. Ta lại cảm thấy rất chân chất.

Khóe miệng Đông Diệp không nhịn được giật nhẹ, chuyện này thì liên quan gì tới chân chất?

Trong lòng Đông Diệp bắt đầu nôn nóng, vốn còn đang định bôi nhọ hình tượng của Chu Nguyên trong lòng Tô Ấu Vi, ai ngờ từ đầu đến giờ con mắt của cô nàng này lại chỉ tràn ngập hình ảnh của người ta. Đây đã là bệnh tới giai đoạn cuối rồi.

- Đến tột cùng thì tên này có gì tốt cơ chứ…? – Đông Diệp rất bất đắc dĩ, dưới cái nhìn của cô ta, bây giờ Chu Nguyên không nể mặt như vậy, với tính tình của tên Vương Huyền Dương kia thì sợ là không nhịn được.

Quả nhiên, chỉ thấy dáng tươi cười trên mặt Vương Huyền Dương dần thu lại, trong chớp mắt tiếp theo, cây quạt ngọc màu trắng đen trong tay hắn đột nhiên xếp lại.

Vút!

Một ánh sáng đen trắng bay ra, dùng tốc độ sét đánh bay thẳng về phía Chu Nguyên.

- Âm Dương Độc Chướng?

Nhìn thấy ánh sáng trắng đen tỏa ra mùi hương kì dị kia, ánh mắt không ít người không khỏi ngưng lại. Đây là một thủ đoạn của Vương Huyền Dương, dùng nguyên khí Âm Dương của tự thân, phối hợp với rất nhiều tài liệu, luyện chế ra được.

Nghe nói một khi bị nhiễm phải độc này thì sẽ đắm chìm trong dục vọng xác thịt, đánh mất lí trí.

Loại độc này cực kì khó chơi, có thể xuyên thấu qua nguyên khí, trực chỉ vào thần hồn. Đối mặt với loại khí độc này, dù là cường giả ngang cấp thì cũng phải cẩn thân từng li, không dám lây nhiễm.

Mà mục đích cảu Vương Huyền Dương khi dùng loại khí độc này cũng không phải là nhằm giết chết Chu Nguyên, mà là để cho hắn nổi điên, mất hết mặt mũi, qua đó làm cho danh dự của Thiên Uyên Vực bị ảnh hưởng.

Vị trí giữa Vương Huyền Dương và Chu Nguyên cũng không xa, hắn lại đột nhiên ra tay, tốc độ quá nhanh, thế nên dẫu Tần Liên vẫn luôn đề phòng thì cũng không kịp ra tay giúp đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng đen trắng kia bắn về phía Chu Nguyên.

Trong chớp mắt khi cảm nhận được công kích, nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên cũng tự động tuôn ra, nhanh chóng hình thành một tấm màn che trước mặt.

Xoẹt!

Chỉ là khi tiếp xúc với tấm màn nguyên khí, thì ánh sáng trắng đen lại trực tiếp xuyên qua, sau đó bắn về phía mi tâm Chu Nguyên.

Trong thạch điện, không ít người bắt đầu lộ vẻ trêu tức, chờ đợi một trận trò hay. Cũng không biết là trúng phải loại độc Âm Dương này của Vương Huyền Dương, Chu Nguyên sẽ mất khống chế như thế nào?

Vương Huyền Dương cũng ngẩng cằm, cười híp mắt nhìn Chu Nguyên, nhưng sâu trong đồng tử lại tràn đầy lạnh lẽo tàn khốc.

Bầu không khí trong đại điện yên tĩnh hơn rất nhiều, tất cả ánh mắt đều đặt tại trên người Chu Nguyên.

Chỉ là dưới cái nhìn soi mói của mọi người, ánh sáng đen trắng nở rộ tại mi tâm Chu Nguyên, lại không thể lan tràn, mà con mắt thâm thúy kia cũng không hề xuất hiện bất cứ thầm thái mất lý trí nào.

Một ngọn lửa vô hình đột nhiên bốc lên, ánh sáng trắng đen vừa gặp lửa này liền nhanh chóng tan rã.

Chỉ qua mấy tức ngắn ngủi đã bị đốt cháy sạch sẽ.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người, khiến cho không ít người kinh ngạc hô lên:

- Đây là… Hồn Viêm hộ thân?

- Hồn Viêm mạnh tới mức này… chắc hẳn phải là thần hồn đã đạt tới mức Hóa cảnh trung kỳ rồi chứ?

- Nếu chỉ là thần hồn Hóa cảnh trung kỳ thì sợ là không ngưng tụ ra được Hồn Viêm ngưng tụ như vậy! Chỉ sợ ít nhất phải là trung kỳ đỉnh phong rồi…

Đám người nhìn về phía Chu Nguyên, nhao nhao lộ vẻ ngạc nhiên. Thảo nào mà hắn không sợ khí độc kia. Dẫu Âm Dương Độc Chướng có tác dụng tấn công thần hồn, nhưng thần hồn của Chu Nguyên lại quá mạnh mẽ, có thể trực tiếp ngưng tụ ra Hồn Viêm hộ thân, làm cho khí độc không thể xâm nhập vào được.

Có lẽ những người ở đây đều là những người có thành tựu luyện khí nổi bật, nhưng nếu chỉ so sánh cảnh giới thần hồn thì chỉ sợ là ít có người so được với Chu Nguyên.

Ánh sáng đen trắng tan rã, hai mắt Vương Huyền Dương cũng bắt đầu híp lại.

Đã ra tay rồi, lại không thu hoạch được gì, cái này làm cho dáng cười trên mặt hắn triệt để tan đi. Dù sao với thực lực của hắn, lại ra tay tập kích trước, thế mà lại chẳng có chút thành tích nào, thì quả là rất mất mặt.

- Tên này… - Ánh mắt Vương Huyền Dương bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

- Vương Huyền Dương, ngươi muốn chết!

Chỉ là lúc này, một âm thanh lạnh lẽo, mang theo sát khí nồng đậm, đột nhiên vang lên. Chỉ thấy thân ảnh Tần Liên đã bay lên hư không, bàn tay nắm lại, một thanh tước đao đã xuất hiện trong tay, nàng trở tay bổ xuống một đao, cuốn theo nguyên khí khủng bố, chém về phía Vương Huyền Dương.

Dưới thanh thế của một đao này, ngay cả hư không đều bị chấn vỡ.

Sắc mặt Vương Huyền Dương vẫn lạnh nhạt như thường, quạt ngọc đen trắng trong tay nhấc lên, phun ra một vòng xoáy nguyên khí, bay vê phía làn đao mang đang chém xuống kia.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, một làn gió lốc nguyên khí kinh khủng tràn ra.

Cường giả các phương nhao nhao ra tay, hóa giải sóng xung kích ập vào trước mặt.

Mà thân thể Tần Liên cùng Vương Huyền Dương cũng hơi chấn động, Vương Huyền Dương thì vỗ nhẹ cánh tay còn lại ra đằng sau ghế, làm cho lan can ghế đá vỡ nát. Mà thân ảnh Tần Liên cũng bay ngược lại, đến lúc rơi trên mặt đất còn lùi lại mấy bước.

Hiển nhiên, qua đợt giao phong vừa rồi, vẫn là Vương Huyền Dương còn hơn một bậc.

Nhưng cái này cũng không lạ, dù sao Vương Huyền Dương vốn có xếp hạng cao hơn Tần Liên trên Thiên Dương bảng.

Tần Liên bị cản một kích, ánh mắt càng lạnh, nguyên khí bộc phát, lại chuẩn bị ra tay.

Vương Huyền Dương cười lạnh, nói:

- Nếu chỉ mình ngươi thì còn chưa đủ đâu, có cần để vị Nguyên lão Chu Nguyên này của các ngươi hỗ trợ không?

Trên mặt Chu Nguyên dần dần lạnh đi, trong mắt hiện lên một vòng sát khí, thân thể dần đứng lên.

- Vương Huyền Dương, ngươi phá đủ rồi đấy!

Thế nhưng lúc này, một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên, kèm theo đo là một luồng uy áp nguyên khí kinh khủng tràn ra. Rất nhiều ánh mắt không khỏi nhìn lại, dừng ở trên thân Quan Thanh Long.

Hai bên nếu mâu thuẫn kịch liệt lên, giờ còn không ngăn cản, thì sợ là không còn mở nổi hội nghị nữa rồi.

Vương Huyền Dương nhìn Quan Thanh Long, chợt cười híp mắt, nhún nhún vai, quạt ngọc xòe ra, uy áp nguyên khí thu lại, sau đó mỉm cười với Chu Nguyên, nói:

- Nguyên lão Chu Nguyên này, Cổ Nguyên Thiên trùng trùng nguy cơ, ngươi nhớ phải thời thời khắc khắc theo sát Tần Liên đấy. Nếu không lỡ gặp phải chuyện gì, thì sợ là vị Nguyên lão Thiên Uyên Vực ngươi sẽ chết rất nhanh đấy.

Chu Nguyên cũng đưa tay ngăn lại Tần Liên lại muốn phát tác, trên mặt cũng hiện lên ý cười, ôn hòa nói:

- Các hạ cũng phải cẩn thận một chút. Nếu có lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ta cũng sẽ vì niệm tình cùng là người một Thiên Vực mà cố mang thi thể các hạ về nhà.

Hai người đều cười cười nói nói, dường như tạm hòa hoãn, nhưng sâu trong đôi mắt đều tràn đầy sát khí…

Bình Luận (0)
Comment