Trong khoảng thời gian khi thế lực khắp nơi hội tụ tại dưới chân Thiên Trụ phong này, đã có rất nhiều hiệp nghị được đạt thành. Mà tư tưởng chính của những hiệp nghị này đều là: đoàn kết đối ngoại, giúp đỡ lẫn nhau.
Bên trong Cổ Nguyên Thiên vô cùng nguy hiểm, nghe nói Hỗn Nguyên Thiên thậm chí đã có một lần gánh chịu tổn thất cực kì thảm trọng, ngoại trừ cường giả Pháp Vực ra, thì đội ngũ Thiên Dương cảnh cùng Nguyên Anh cảnh đều tổn thất quá nửa. Thậm chí có một Vực suýt nữa đã bị diệt toàn quân.
Thế nên đối mặt với cuộc chiến sắp tới tại Cổ Nguyên Thiên, không có bất cứ ai dám khinh thường.
Tuy nhiên, nếu nói chỉ dựa vào những hiệp nghi này thì đã có thể tin tưởng là các thế lực đều đã vứt bỏ mọi ân oán, đoàn kết tiến tới, thì quả là quá ngây thơ rồi. Khi đối mặt với lợi ích tuyệt đối, thì dù cho là thế lực đến từ cùng một Thiên Vực, cũng có thể hãm hại lẫn nhau. Đây là điều khó tránh khỏi.
Nhưng cũng không thể nói là những hiệp nghị này không có tác dụng gì. Ít nhất, khi phải đối mặt vuối nguy cơ to lớn chân chính, thì thế lực các nơi sẽ nhanh chóng đoàn kết chỉnh hợp, dựa trên cơ sở những hiệp nghị này.
Sau khi một số hiệp nghị quan trọng được hoàn thành, đội ngũ các nơi tiếp tục chờ đợi tại dưới chân Thiên Trụ phong, ngóng trông thời khắc Cổ Nguyên Thiên mở ra.
Lần này, sự chờ đợi kéo dài suốt nửa tháng.
Oanh!
Trong khi vực sân huấn luyện của Thiên Uyên Vực, chợt có nguyên khí cuồng bạo khuếch tán ra, kèm theo còn có tiếng long ngâm quanh quẩn vang vọng.
Hai bóng người bắn ngược ra, bàn chân lê trên mặt đất tạo ra từng cái rãnh dài.
Quanh sân, đám người Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực đang đứng xem lập tức hô lên âm thanh ủng hộ, từng ánh mắt mang theo vẻ kính sợ nhìn vào thân ảnh trẻ tuổi giữa sân kia.
Đó là Chu Nguyên.
Mà đối thủ của hắn thì là Biên Bất Cập cùng Mộc U Lan.
Hai người này đều đã từng là những thiên kiêu đứng đầu nhất trong Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực. Chỉ mới nửa năm trước thôi, tại trong mắt hai người này, Chu Nguyên cũng chỉ là người mới mà thôi.
Nhưng nào ai có thể ngờ tới, chỉ qua nửa năm ngắn ngủi, thực lực của Chu Nguyên đã có sự bay vọt thần kì, dù là lấy một địch hai vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
Khi đông đảo những thành viên Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực, mà trước đó còn chưa biết rõ thực lực thực tế của Chu Nguyên, nhìn thấy tình cảnh này, thì đều không khỏi rung động, khi rung động qua đi là cảm xúc mừng rỡ không nhịn được reo hò. Thực lực mà Chu Nguyên thể hiện ra làm cho bọn họ phấn chấn, đồng thời càng thêm có lòng tin với trận chiến tại Cổ Nguyên Thiên tới đây.
Mộc U Lan, Biên Bất Cập liếc nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ chấn kinh trong mắt đối phương. Bọn họ muốn luận bàn với Chu Nguyên, là vì trước đó Tần Liên có nói, rằng dù hai người liên thủ, cũng không chắc đã đấu lại được Chu Nguyên.
Hiển nhiên, nghe được đánh giá này, Biên Bất Cập cùng Tần Liên đều không tin. Bởi vì trong mất tháng này, không chỉ Tần Liên có sự tinh tiến về mặt thực lực, mà bản thân bọn họ cũng vậy.
Hiên tại, nội tình nguyên khí của hai người đều đã đạt tới cấp độ 1,9 tỷ, còn không xa nữa là đạt tới 2 tỷ!
Sự tiến bộ to lớn như thế làm cho lòng tin của hai người tăng lên rất nhiều, cũng làm cho họ càng phủ định nhận xét của Tần Liên, kết quả là mới có trận luận bàn này.
Nhưng kết quả cuối cùng… đúng là khiến cho hai người khó có thể tiếp nhận.
- Làm sao lại mạnh như vậy? – Mộc U Lan không nhịn được lẩm bẩm.
Biên Bất Cập cũng cười khổ một tiếng, thởi dài nói:
- Không hổ là đệ tử thân truyền của Đại Tôn.
Chu Nguyên tiến lên, cười vỗ vai hai người, sau đó khoát tay áo với đông đảo Thiên Dương cảnh đang đứng xem, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt kính sợ của những người này, thì trong lòng hắn không nhịn được cười thầm một tiếng.
Trận luận bàn này cũng là do hắn cố ý tạo ra, mục đích là vì tranh thủ trước khi Cổ Nguyên Thiên mở ra, triệt để trấn phục cả người của Thiên Uyên Vực lẫn người mới mời chào tới, miễn cho tới lúc tiến vào Cổ Nguyên Thiên rồi lại xảy ra chuyện gì.
Mà hiển nhiên, dùng thực lực trấn phục đều luôn hiệu quả hơn bất cứ thân phận nào.
Sau khi trấn an hai người Biên Bất Cập cùng Mộc U Lan, Chu Nguyên xoay người đi đến bên Tần Liên, chỉ thấy nàng hơi trừng mắt nhìn hắn, cười nói:
- Xem ra mục đích của cậu đạt thành rồi.
- May mắn có tỷ phối hợp nữa. – Chu Nguyên cười cười.
- À đúng rồi, đây là thông tin về Vương Huyền Dương mà cậu muốn.
Tần Liên nói, tay đưa một quyển trục ra, sắc mặt hơi ngưng trọng, nói:
- Cậu thật muốn đối phó hắn à? Tên này cũng không dễ chọc đâu!
Chu Nguyên nhận lấy quyển trục, cười nhạt nói:
- Chỉ là lo trước khỏi họa thôi. Ta không có lòng giết hổ, nhưng hổ lại luôn có ý hại ta…
Tần Liên nghe vậy gật nhẹ đầu, ân oán giữa Vạn Tổ Vực và Thiên Uyên Vực còn tại đó, không thể tùy tiện là có thể hóa giải được. Hơn nữa với tính cách có thù tất báo như của tên Vương Huyền Dương kia, một khi để hắn tìm được cơ hội, thì chắc chắn sẽ ra tay với bên mình.
Chu Nguyên mở ra quyển trục, liếc nhìn sơ qua, ánh mắt cũng hơi ngưng tụ.
- Dự đoán nội tình nguyên khí xấp xỉ 3 tỷ…
- Nguyên khí tu luyện là Âm Dương Huyền Khí, phẩm cấp thất phẩm đỉnh tiêm…
- Vũ khí Âm Dương Bảo Ngọc Phiến, là Thiên Nguyên Binh đỉnh tiêm…
- Nguyên thuật tu luyện…
Sau khi xem hết tình báo, sắc mặt Chu Nguyên cũng hiện lên một tia ngưng trọng, Đúng như Tần Liên nói, tên Vương Huyền Dương này đúng là một khối xương cứng, cực kì khó gặm.
Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, dù sao cũng là người được xếp hạng thứ hai trên Thiên Dương bảng cơ mà.
Chu Nguyên cất quyển trục đi, hai mắt hơi híp lại. Mặc kệ tên Vương Huyền Dương này tài giỏi cỡ nào, nhưng nếu hắn thật muốn làm gì, vậy Chu Nguyên cũng chỉ có thể va chạm cùng hắn, để xem đến tột cùng là ai cứng rắn hơn.
Sau khi bước vào Thiên Dương cảnh trung kì, một khi triệt để dùng Tấn Thăng, lại dựa vào rất nhiều thủ đoạn tự thân, Chu Nguyên đã đủ tư cách để đánh một hai với tên Vương Huyền Dương này rồi.
- Cảm ơn sư tỷ. – Chu Nguyên cười với Tần Liên, nói lời cảm tạ.
Tần Liên bĩu môi, sau đó nói:
- Hôm nay cô nàng hồng nhan tri kỉ ở Tử Tiêu Vực kia không đến nữa à?
Chu Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Đó chỉ là bạn bè của ta mà thôi.
Người mà Tần Liên nhắc tới chính là Tô Ấu Vi. Trong suốt nửa tháng này, nàng rất hay chạy tới doanh địa của Thiên Uyên Vực để tìm Chu Nguyên, một tới hai đi, cũng để cho đám người Tần Liên biết được.
Tần Liên nhìn nhìn Chu Nguyên, tấm tắc kỳ lạ, nói:
- Có thể nói mỹ danh của hai cô nàng Võ Dao của Võ Thần Vực và Tô Ấu Vi của Tử Tiêu Vực này đã truyền khắp Hỗn Nguyên Thiên rồi. Dù ta cùng là nữ, gặp phải hai nàng cũng cảm thấy tâm động. Hai cô gái ưu tú như thế, làm sao đều có quan hệ mập mờ với cậu thế nhỉ?
Ánh mắt Tần Liên nhìn Chu Nguyên lộ rõ vẻ ghét bỏ, cảm thấy hắn hoàn toàn không xứng với Võ Dao cùng Tô Ấu Vi.
Chu Nguyên giật giật khóe miệng, hắn biết, tâm tình bát quái của cô nàng Tần Liên này lại trỗi dậy rồi. Trước đó, hắn cũng đã giải thích mối quan hệ của mình với Võ Dao, Tô Ấu Vi cho nàng nghe rất nhiều lần rồi, nhưng căn bản là Tần Liên không nghe lọt được, chỉ tin vào chính suy đoán tưởng tượng của mình.
- Nhanh đi huấn luyện đội ngũ đi!
Chu Nguyên tức giận trả lời. Trong gần nửa tháng chờ đợi này, vì bồi dưỡng sẽ phối hợp giữa thành viên Thiên Uyên Vực và các tán tu mới tới, Tần Liên đã phụ trách nhiệm vụ rèn luyện của hai nhóm người.
Tần Liên nghe vậy, chỉ đành nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối không thể kiếm chác được tin tức kình bạo* nào thêm từ chỗ Chu Nguyên.
*tin tức kình bạo: kiểu như tin hot.
Hai người tách ra mà đi, chỉ là còn chưa đi được mấy bước đã đồng thời dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tòa Thiên Trụ phong nguy nga không gì sánh được kia.
Lúc này, trên Thiên Trụ phong, một luồng dao động không gian cực kì khủng bố đang bắt đầu bạo phát, khiến cho toàn bộ thiên địa cũng chấn động ầm ầm.
Chu Nguyên cùng Tần Liên liếc nhau, đều nhìn thấy cả sự sợ hãi lẫn vui mừng trong mắt đối phương.
Chờ suốt nửa tháng, rốt cuộc đã chờ đến thời cơ Cổ Nguyên Thiên mở ra rồi!