Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1181 - Chương 1180: Trận Chiến Đầu Tiên

Chưa xác định
Chương 1180: Trận chiến đầu tiên

Nhìn qua dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi kia của Tần Liên, Chu Nguyên cũng nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, trấn an nói:

- Không nên tức giận, ta cảm thấy khu vực này kỳ thật cũng không tệ.

Bộ ngực no đủ của Tần Liên nhẹ nhàng phập phồng, nếu không phải là có hàm dưỡng tốt, sợ rằng nàng sẽ không nhịn được mà chửi thề rồi.

Khu vực mà Chu Nguyên nói kia chỉ là loại có sương mù màu vàng nhạt mỏng manh. Không nói đến khu vực nàng nhìn trúng trước đó, cho dù là so sánh với mấy mảnh bản đồ còn không có bị người khác chọn, nhìn qua cũng còn không ít mảnh tốt hơn.

Cho nên nàng không rõ vì cái gì mà Chu Nguyên đột nhiên lên tiếng can thiệp lựa chọn của nàng.

Hơn nữa mấu chốt nhất chính là khu vực này vẫn là Vương Huyền Dương kia cố ý ném ra đến để nhục nhã bọn họ, bọn họ lại thật đúng sự nhận lấy, đây quả thực là mất hết mặt mũi.

Chẳng lẽ ngươi không có nhìn thấy ánh mắt của những thế lực chung quanh kia đều có chút ít cổ quái ư?

- Ta muốn lựa chọn lại một lần nữa!

Tần Liên cắn răng, cuối cùng vẫn cảm thấy không có cách nào để lý giải, cho nên ý định một lần nữa đổi mảnh bản đồ.

Chỉ có điều, lúc này Vương Huyền Dương kia lại cười híp mắt nói:

- Tần Liên, như là đã chọn xong thì làm sao còn có cơ hội lựa chọn lại lần nữa? Cửu Vực chúng ta đã được ưu tiên lựa chọn, đó là thế lực khắp nơi nhượng bộ lắm rồi. Nếu như cô còn nhất định phải đi đổi lấy, cũng quá coi thường những thế lực khác rồi?

Lời nói của Vương Huyền Dương này cực kỳ ác độc, một câu này vừa nói xong, những thế lực đỉnh tiêm ở đằng sau kia cũng nhịn không được mà nhìn về phía Tần Liên với ánh mắt bất mãn, một đám người bọn họ còn ở đây nhìn nè, Cửu Vực đã cướp chỗ tốt nhất đi rồi, chẳng lẽ lại thật sự là một chút nước canh cũng không lưu cho bọn họ hay sao?

Tuy rằng Cửu Vực mạnh nhưng cũng không thể bá đạo như thế chứ?

Cảm nhận được ánh mắt bất mãn của những thế lực này, khuôn mặt của Tần Liên trở nên tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Vương Huyền Dương giống như là trời đông giá rét muốn đóng băng người lại. Chỉ là người sau lại mỉm cười giống như không thèm để ý, ngược lại ánh mắt không chút kênh nể gì đánh giá dáng người cao gầy của Tần Liên.

- Được rồi, được rồi.

Chỉ có điều ngay lúc Tần Liên nhịn không được muốn bộc phát, Chu Nguyên thò tay giữ chặt cổ tay trắng nàng rồi kéo nàng, xoay người rời đi.

Nhưng sau khi đi được hai bước, hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía Vương Huyền Dương, cười cười nói:

- Nếu là lần này Thiên Uyên Vực ta có thu hoạch lớn, nói không chừng chúng ta còn phải cảm tạ Vương huynh một tiếng đó.

Nói xong, hắn tiếp tục kéo Tần Liên rời đi.

Vương Huyền Dương nhìn qua bóng lưng của Chu Nguyên, lông mày không khỏi nhíu lại, phản ứng của người sau đúng là có chút cổ quái. Chỉ có điều hắn thật sự nghĩ không ra cổ quái ở chỗ nào, lúc này chỉ có thể âm thầm cười lạnh một tiếng, tiểu tử này quả thực là đang nói chuyện hoang đường viễn vông.

Người chủ trì của mấy Vực khác lắc đầu, không nói gì. Đây là lựa chọn của chính Thiên Uyên Vực, cho dù đến lúc đó không hề thu hoạch được gì, vậy cũng không thể trách ai được.

Chỉ có Tô Ấu Vi đưa mắt lo lắng nhìn qua phương hướng Chu Nguyên rời đi.

Trước người của nàng, Đông Diệp xoay đầu lại, nói:

- Chu Nguyên này xem ra cũng nhạy bén, nhưng làm việc lại có chút vụng về, Tần Liên kia ngược lại là bị hắn hại.

Cảm giác của Đông Diệp cực kỳ nhạy cảm, tự nhiên là nhìn ra được, Tần Liên cuối cùng nhất chọn một mảnh bản đồ kia thật ra là bởi vì Chu Nguyên quấy nhiễu. Chuyện như thế làm cho nàng cảm thấy có chút đồng tình đối với Tần Liên, vốn là có thể hảo hảo lĩnh đội, nhưng lại hết lần này tới lần khác người trà trộn vào như Chu Nguyên lại còn có thân phận Nguyên lão, chuyện này trực tiếp khiến cho Tần Liên mất đi quyền chỉ huy cao nhất đối với đội ngũ của Thiên Uyên vực.

Nếu như Chu Nguyên thật là có bổn sự thì vẫn còn tốt, nhưng mà trước mắt nhìn qua ngược lại là có chút tầm mắt cao thủ đoạn thấp, thuần túy sẽ chỉ làm hỏng việc.

Đối với vị sư tỷ không giây phút nào đều bôi đen Chu Nguyên ở trước mặt mình, Tô Ấu Vi cũng cảm thấy có chút ít bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:

- Chu Nguyên điện hạ sẽ không làm chuyện vô dụng, hắn chắc hẳn có suy tính riêng.

Đông Diệp bĩu môi, nói:

- Ta không thể nghĩ ra lý đo để hắn buông tha cho khu vực có tổ khí chấn động mạnh hơn mà lựa chọn một khu vực kém như thế? Trong này sẽ có ý tưởng gì?

- Ngươi nhìn xem. . . cơ hội lần này của Thiên Uyên Vực này sợ là phải không công lãng phí mất rồi.

Tô Ấu Vi không có lại đáp lời, chỉ là nhẹ nhàng mấp máy cặp môi đỏ mọng, sự lo lắng ở chỗ sâu trong đôi mắt càng đậm.

. . .

Chu Nguyên kéo Tần Liên trở về chỗ tập hợp của Thiên Uyên Vực, mà trên đường đi Tần Liên đều mặt lạnh không nói lời nào.

- Chuyện gì xảy ra?

Mấy người Mộc U Lan, Biên Bất Cập, Hàn Kim Hạc ra chào đón, nhìn thấy thần sắc trên mặt Tần Liên không đúng, đều không khỏi nghi hoặc hỏi.

- Các ngươi hỏi hắn xem!

Tần Liên tức giận trừng Chu Nguyên một cái.

Chu Nguyên lấy mảnh bản đồ ra, nhẹ nhàng bắn ra, một bộ đồ án ánh sáng hiện ra ở trên hư không, hơi chút phân biệt là có thể biết được chỗ phương vị cụ thể, ở chỗ sâu trong đôi mắt của hắn, thánh văn lại lần nữa lưu chuyển. Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào bản đồ đến nửa ngày, sau đó lặng lẽ thở dài một hơi, khẽ cười nói:

- Quả nhiên là không nhìn lầm.

Chợt hắn quay đầu cười nói với Tần Liên:

- Mọi thứ không thể chỉ nhìn mặt ngoài, cho dù đã đoạt những chỗ nhìn như tổ khí nồng đậm kia cũng chưa chắc là có được thu hoạch.

- Trái lại, một ít chỗ nhìn như tầm thường, không thể nói trước là sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu.

Nhìn qua bộ dáng thần thần bí bí kia của Chu Nguyên, sắc thái trên gương mặt sương lạnh của Tần Liên cũng không khỏi dịu lại, tiến tới biến thành có chút bán tín bán nghi. Sau mấy lần Chu Nguyên gây bất ngờ, nàng cũng coi như là tốn công tìm hiểu rõ về hắn, biết được người sau hoàn toàn chính xác sẽ không bắn tên không đích, hắn làm như vậy có lẽ đích thật là có chút lý do mà nàng không biết.

Tuy nói vây, nàng thật sự nghĩ không ra lý do.

- Dù sao cậu cũng là Nguyên lão, ta cũng không có biện pháp phản kháng, tùy cậu giày vò.

Tần Liên mấp máy miệng, có chút bất đắc dĩ nói.

Chu Nguyên nhịn không được cười, nói:

- Lời này của cô khiến cho ta có cảm giác mình giống như là ác bá đang khi nhục nữ tử đàng hoàng vậy.

Tần Liên mắt trắng không còn chút máu nhưng thần sắc cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng như bình thường, ánh mắt mang theo hàn khí quét qua, những người của Thiên Uyên Vực vốn là đang vây quanh xem cuộc vui lập tức câm như hến, tranh thủ thời gian dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đừng nhìn dáng vẻ không thể làm gì của Tần Liên ở trước mặt Chu Nguyên, nhưng mà ngày thường lúc thao luyện bọn họ, nàng lại vô cùng tàn nhẫn, một khi nàng nổi giận, không ai dám ho he.

- Vây ở chỗ này làm cái gì? Lập tức chỉnh đốn đội ngũ, xuất phát!

Tiếng quát lạnh của Tần Liên vang vọng ở trong tai hơn hai ngàn vị cường giả Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực, sát khí đằng đằng.

Tất cả mọi người lập tức tán đi. Một lát sau, khi đã chuẩn bị thỏa đáng, hai ngàn người nhanh chóng tụ lại.

Trên mặt tất cả mọi người đều ẩn chứa thần sắc chờ mong cùng với không xác định, bọn họ muốn tìm kiếm được chi mạch tổ khí, bởi vì như vậy thì bọn họ cũng có thể chia được chỗ tốt rất lớn, nhưng mà chi mạch tổ khí cũng có ẩn chứa nguy cơ, ai cũng không biết đến tột cùng sẽ gặp phải cái gì, dù sao Cổ Nguyên Thiên này kỳ lạ là điều ai cũng biết rồi.

Tần Liên thấy thế, hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

- Hi vọng lựa chọn của cậu sẽ không để cho chúng ta thất vọng.

- Đi!

Sau khi nói xong, Tần Liên ra lệnh một tiếng, bóng hình xinh đẹp của nàng dẫn đầu phóng lên trời.

Chu Nguyên cười cười rồi cũng lập tức đi theo.

Sau khi hai người xuất phát, mấy ngàn bóng người chân đạp nguyên khí bay lên, vạch phá bầu trời.

Cùng lúc đó, ở bên trong tòa thành tạm thời dựng lên này, vô số đội ngũ cũng giống như là châu chấu bay lên và nhanh chóng tỏa ra bốn phương tám hướng.

Cảnh tượng kia thật là đồ sộ.

Trận chiến đầu tiên của Hỗn Nguyên Thiên sau khi tiến vào Cổ Nguyên Thiên này đã sắp sửa bắt đầu rồi.

Bình Luận (0)
Comment