Khu vực mà Chu Nguyên bảo Tần Liên lựa chọn ở phía Tây Bắc thành trấn Hỗn Nguyên Thiên.
Nói phương hướng như thế thôi, bởi vì khu vực này cách thành trấn rất xa, cho nên mặc dù là mấy người Chu Nguyên dùng tốc độ cao nhất để chạy đi thì cũng tiêu hao nửa ngày mới đến nơi.
Mà ở bên trong nửa ngày ngắn ngủn này, bọn họ còn phải nghỉ giữa đường mấy lần để khôi phục, hơn nữa trong một lần nghỉ ngơi còn gặp địa tai tập kích. Chỉ có điều cũng may hôm nay tất cả mọi người sớm đã có đề phòng, cho nên khi khi lần địa tai kia bộc phát, tất cả đã kịp thời tránh né, lúc này mới không tạo thành tổn thất lớn.
Trong khi đi đường, mấy người Chu Nguyên còn nhìn thấy những sinh vật thổ dân của Cổ Nguyên Thiên.
Đó là những sinh vật hình thú, hình dáng bên ngoài có chút tương tự với nguyên thú, nhưng lại cũng không có đủ linh trí như nguyên thú, mà chỉ là làm việc dựa theo bản năng, như là dã thú.
Loại sinh vật này được xưng là Cổ Thú.
Mặc dù những Cổ Thú này không có linh trí, nhưng chúng cũng có được sở trường riêng, đó chính là toàn bộ những Cổ Thú này đều có thân thể cực kỳ khủng bố, tựa hồ là bởi vì trải qua nhiều năm phun ra nuốt vào nguyên khí đặc thù trong Cổ Nguyên Thiên này tự nhiên luyện ra cường độ kia, làm cho những nhân vật đứng đầu bên trong hàng ngũ Thiên Dương cảnh của Thiên Uyên Vực này đều không ngừng hâm mộ.
Có thể nói trong toàn bộ đội ngũ của Thiên Uyên Vực, người có cường độ thân thể so sánh được với những Cổ Thú này chỉ sợ sẽ không vượt qua số lượng mười ngón tay.
Chính bởi vì cường độ thân thể khủng bố như vậy cho nên, rất nhiều Cổ Thú trong Cổ Nguyên Thiên đều có hình thể cực kỳ khổng lồ, có được sức mạnh dời núi lấp biển.
Mấy người Chu Nguyên từng nhìn thấy một con Cổ Thú cao như là núi, bốn vó tráng kiện như trụ lớn trăm trượng, lúc bốn vó di chuyển, đất rung núi chuyển. Mặc dù chỉ đứng quan sát ở phía xa nhưng ngay cả Chu Nguyên cũng đều cảm thấy được khí tức nguy hiểm nồng đậm.
Cho nên lần kia, bọn họ chủ động lựa chọn tránh né con Cổ Thú kia, tránh chọc giận nó, không duyên không cớ khiến cho đội ngũ bị tổn thất.
Từ đó có thể thấy được lốm đốm sự nguy hiểm của Cổ Nguyên Thiên.
Mà ở một đường có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm chạy đi xuống, mấy người Chu Nguyên cũng phải tốn gần nửa ngày mới tới được chỗ khu vực ở trên mảnh bản đồ.
Đó là một sơn mạch đặc biệt cằn cỗi.
Sơn mạch thì trông mênh mông, rộng lớn, từng ngọn núi khổng lồ mọc lên từ mặt đất, xuyên qua mây trời, dốc đứng hiểm trở.
Chỉ là toàn bộ sơn mạch khó tìm được một cái cây hay một ngọn cỏ nào, chỉ có toàn đá với đá.
Vì vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Nguyên, kể cả Tần Liên.
Chu Nguyên thì vội ho hắng một tiếng, hắn nhìn qua sơn mạch bao la này. Tìm ở chỗ rộng thế này, chắc hẳn cũng phải tốn đến mấy ngày, vì vậy hắn phất phất tay, nói:
- Đều thất thần làm gì vậy? Tất cả làm việc đi thôi, cố gắng móc chi mạch tổ khí che dấu kia ra đi!
Nhìn thấy hắn cũng chẳng có ý kiến gì hay hơn, mọi người cũng chỉ có thể nhún nhún vai, sau đó phân tán ra dựa theo trận hình tiểu đội đã phân phối tốt, bắt đầu dò tìm trong sơn mạch.
Rầm rầm!
Theo hành động của đội ngũ Thiên Uyên Vực, lập tức từng tiếng nổ to không ngừng vang vọng ở bên trong sơn mạch.
Chỉ thấy được mỗi một tiểu đội đều vận chuyển nguyên khí, hóa thành một mũi khoan, sau đó chui vào trong mặt đất hoặc lòng núi.
Nguyên một đám hố sâu liên tiếp xuất hiện.
Chỉ trong một lát ngắn ngủn, sơn mạch đã thủng lỗ chỗ như một cái sàng.
Hiển nhiên nếu nói đến chuyện phá hư, đám cường giả Thiên Dương cảnh này cũng là đỉnh tiêm.
Chu Nguyên ôm hai tay nhìn qua cảnh tượng này, sau đó ánh mắt chuyển hướng nhìn Tần Liên ở bên cạnh, nói:
- Cô làm gì mà vẫn nhìn ta như vậy?
Tần Liên tức giận nói:
- Chu Nguyên Đại Nguyên lão của ta, ta muốn hỏi một chút, hiện tại, ngài cảm thấy chúng ta thật có thể có nửa điểm thu hoạch ở nơi này sao?
Trước đó, khi vừa đến nơi này, tâm của Tần Liên đã nguội lạnh một mảng lớn, bởi vì nơi này vô cùng cằn cỗi, hoàn toàn không giống như là chỗ khu vực có tổ khí nồng đậm, phải biết rằng những nới như thế sẽ thúc đẩy rất nhiều Cổ Thú sinh trưởng, mà từ đó đến giờ bọn họ tựu chưa từng thấy bóng dáng của nửa con Cổ Thú nào.
Chu Nguyên cười nói:
- Đến cũng đến rồi, tìm xem một lần rồi nói sau.
Tần Liên thở dài một tiếng, hôm nay cũng chỉ có thể như vậy, vì vậy nàng cũng lười nói thêm nữa, bay người lên chỗ cao, sau đó cẩn thận đề phòng nhìn quanh bốn phía.
Còn Chu Nguyên thì đưa mắt nhìn sang sơn mạch cằn cỗi này, ở chỗ sâu trong mắt của hắn có Thánh Văn lưu chuyển, chỉ là nhìn qua một lần, hắn cũng không có phát giác được chấn động khi có một lượng lớn tổ khí hội tụ.
Chỉ có điều hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, sơn mạch này quá mức khổng lồ, Phá Chướng Thánh Văn của hắn không có khả năng liếc qua là có thể tìm được ra tổ khí, nhưng hắn tin tưởng vào sức mạnh của Phá Chướng Thánh Văn, ở bên trong sơn mạch nhìn như cằn cỗi này, tất nhiên cất dấu một đầu chi mạch tổ khí.
Hơn nữa, trước khi, dựa vào bản đồ trênBạch Ngọc kính, hắn phát hiện mặc dù sương mù màu vàng nhạt ở nơi này mỏng manh, nhưng ở chỗ sâu trong lại là có thêm mấy điểm sáng đậm màu thoáng hiện, những chỗ khác lại không có loại dị tượng này.
Cho nên hắn mới có thể yêu cầu Tần Liên lựa chọn nơi này.
- Ta cũng không tin không tìm ra được.
Chu Nguyên lẩm bẩm lầu bầu, chợt hắn thả lỏng một tay ra phía sau, nhấc chân bước ra, một bước là tầm hơn mười trượng, mà mỗi một bước rơi xuống, hắn đều ngừng lại trong một phút, sử dụng Phá Chướng Thánh Văn quan sát bốn phía.
Nghe đồn chi mạch tổ khí kia có đủ linh tính để có thể trốn tránh hung hiểm, cho nên muốn tìm ra cũng thực sự không phải là chuyện dễ dàng.
Vì vậy Chu Nguyên cũng lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất, đó là từng bước một đi vào sơn mạch, chuyên tâm dò xét như thế này.
Mà những người khác thì cũng lựa chọn gần giống như Chu Nguyên, chẳng qua bọn họ không có Phá Cướng Thánh Văn, cho nên phải đào đất, khoan núi, cực kỳ vất vả. Tiếng khoan, tiếng đào vang vọng khắp sơn mạch.
Thời gian cũng nhanh chóng qua, trong nháy mắt đã hơn nửa ngày qua đi.
Tần Liên đứng ở chỗ cao, sắc mặt có chút lúng túng, bởi vì hơn nửa ngày dò xét này, bọn họ cũng không có phát hiện nửa điểm tổ khí chấn động, chi mạch tổ khí càng là không hề thấy tung tích đâu.
Mộc U Lan, Biên Bất Cập, Hàn Kim Hạc cùng mấy phó đội trưởng cũng là bay người đi đến bên cạnh Tần Liên, lắc đầu tỏ vẻ trong khu vực tìm kiếm của mình không hề có thu hoạch.
Điều này càng làm cho Tần Liên thêm phiền muộn.
Nếu như lần này tay không mà quay về thì không chừng sẽ bị Vạn Tổ Vực kia cười cho thối mũi, mấu chốt là lần đầu tiên đã tuyên cáo thất bại cũng là đả kích không nhỏ đối với sĩ khí của đội ngũ.