- Chu Nguyên đâu rồi?
Tần Liên hỏi.
Mộc U Lan chỉ chỉ chỗ sâu trong sơn mạch:
- Trước đó, một mình hắn đã đi vào sâu bên trong sơn mạch để xét đi.
Nghe vậy, Tần Liên cũng hóa thành một vệt sáng bay vào chỗ sâu trong sơn mạch. Nàng chỉ tìm ở bên trong sơn mạch trong chốc lát là đã nhìn thấy Chu Nguyên đang đứng trước một gò núi nhỏ.
Tần Liên đáp xuống bên cạnh Chu Nguyên rồi nói:
- Chúng ta dò xét đã hơn nửa ngày nhưng không hề có thu hoạch gì.
Nói xong, Tần Liên còn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên một lúc lâu rồi mới bất đắc dĩ nói:
- Lần này chúng ta chỉ sợ muốn trở về tay không rồi.
Chỉ có điều nàng thật cũng không có ý trách cứ Chu Nguyên, ngược lại còn an ủi hắn:
- Chúng ta đều là lần đầu tiên tới Cổ Nguyên Thiên, cũng không có kinh nghiệm gì, cho dù nhìn lầm một lần cũng không kỳ quái, cậu không cần phải cảm thấy uể oải.
Chu Nguyên cười cười, nói:
- Tần Liên, lẽ nào cô không cảm thấy là sơn mạch này quá mức cằn cỗi hay sao? Hơn nữa chúng ta tìm kiếm nửa ngày, cũng chưa từng phát hiện bóng dáng của bất kỳ một con Cổ Thú.
Tần Liên cau mày nói:
- Chuyện này cũng đâu thể nói lên được điều gì?
Chu Nguyên nhẹ nhàng dậm chân, bàn tay chậm rãi nhấc lên, đột nhiên có mấy trăm tia sáng mãnh liệt bắn ra, chúng đan xen vào nhau ở trên không trung và hóa thành mấy cây cột đá ầm ầm rơi xuống, tựa như là mấy cái đinh đóng xuống khu vực này.
- Trụ Trấn Địa! Chu Nguyên, cậu đang muốn làm cái gì vậy?
Thấy thế, Tần Liên lập tức kinh hãi kêu lên, những Trụ Trấn Địa này cực kỳ quan trọng, không phải cứ muốn dùng là dùng được. Bởi vì chi mạch tổ khí cũng không phải là thứ ở cố định, một khi gặp phải động tĩnh lạ, chúng sẽ lập tức di chuyển sang khu vực khác, mà tác dụng của Trụ Trấn Địa này chính là tạo ra một khu vực kín để trấn trụ chi mạch tổ khí, không cho chi mạch tổ khí di chuyển ra ngoài khu vực chúng bao phủ nữa, nhưng mỗi bộ Trụ Trấn Địa cũng chỉ có thể dùng một lần cho nên thông thường cũng phải cần tìm được chi mạch tổ khí mới có thể vận dụng Trụ Trấn Địa.
Nhưng hôm nay tại đây.
Tần Liên nhìn chung quanh một lần, lại cẩn thận cảm ứng một lần, vẫn như trước không có phát hiện bất luận dấu hiệu gì của việc tổ khí tồn tại.
- Tần Liên, cô đi gọi tất cả mọi người tới đây.
Chu Nguyên cũng không có giải thích quá nhiều, chỉ là mở miệng phân phó.
Tần Liên không hiểu ra sao, nhưng nàng cũng không phải là người rề rà.
Nghe Chu Nguyên phân phó xong, nàng cũng không có hỏi gì nhiều chỉ nhanh chóng quay người rời đi. Sau một lúc lâu, xa xa có vô số tiếng xé gió vang lên, đội ngũ của Thiên Uyên Vực đã nhanh chóng tề tụ ở bốn phía quanh chỗ ngọn đồi Chu Nguyên đang đứng kia.
Chỉ có điều, mọi người tới đây cũng đều nghi hoặc dò xét nơi này, bởi vì giống như Tần Liên bọn họ cũng không có cảm giác nơi này có cái gì khác thường.
Đối mặt với vô số nghi ánh mắt nghi hoặc kia, thần sắc trên mặt Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn chỉ chỉ vào chỗ mấy Trụ Trấn Địa đã cắm xuống kia.
- Đào chỗ kia lên đi!
- Chi mạch tổ khí, có lẽ ở phía dưới này.
- Đào tại chỗ này ư? !
Mọi người nhìn qua ngọn đồi thường thường không có gì lạ này, liếc mắt nhìn nhau và đều nhìn thấy sự nghi hoặc hiện rõ trên mặt của đối phương.
Ở chỗ này, bọn họ cũng không có cảm ứng được bất luận chấn động gì khác thường, cái gọi là tổ khí càng là không có chút cảm giác nào.
Mấy người Mộc U Lan, Biên Bất Cập, Hàn Kim Hạc cũng có chút chần chờ, sau đó quăng ánh mắt dò hỏi về phía Tần Liên.
- Đào đi!
Tần Liên trầm mặc một lát, sau đó cắn răng, nói.
Chỉ là trong mắt của nàng có chút sầu lo, loại hành vi này của Chu Nguyên quá mức nguy hiểm, nếu như thành công thì sẽ tạo dựng được uy tín trong lòng tất cả mọi người, có thể nếu như thất bại thì không thể nghi ngờ sẽ làm cho uy tín của hắn giảm xuống.
Dù sao trong đội ngũ của bọn họ còn có rất nhiều tán tu, những người này đi theo bọn họ không phải là vì vinh quang của Thiên Uyên Vực, mà chỉ đơn thuần là vì lợi ích của chính bản thân.
Nếu như Chu Nguyên nhiều lần tùy hứng làm bậy, khiến cho bọn họ đi làm mấy việc nhìn không thấy chỗ tốt thì chỉ sợ những tán tu giống như là lính đánh thuê này sẽ lập tức lựa chọn rời đi, thậm chí, đầu quân vào thế lực khác.
Nhưng mà Chu Nguyên kiên trì như thế, Tần Liên cũng không tiện khuyên nhiều, chỉ có thể tính toán đợi lát nữa nếu như hắn vấp phải trắc trở thì mới cẩn thận khuyên bảo hắn.
Rầm rầm!
Sau khi Tần Liên hạ lệnh, mọi người cũng không do dự nữa, chỉ thấy được từng luồng nguyên khí bộc phát ra đến, hóa thành rất nhiều hình đinh ốc xoắn xuống đào sâu vào chỗ khu vực Chu Nguyên đã đánh dấu.
Đại địa chấn động, mặt đất bị xé nứt, hố sâu không ngừng mở rộng.
Một lát sau, một hố sâu không thấy đáy đã xuất hiện ở trước mắt mọi người, nhưng mà chi mạch tổ khí mà mọi người chờ đợi lại vẫn như cũ không có xuất hiện.
Trong đội ngũ ẩn ẩn có chút bạo động, cả một ngày làm việc không thuận lợi, làm cho một ít người bắt đầu không nhịn được, chỉ có điều bọn họ cũng không phải dám kháng mệnh, chỉ là một ít câu nói phàn nàn lại không ngăn được.
Tần Liên thấy thế, lập tức lông mày hơi dựng thẳng, muốn quát lớn lên.
Nhưng Chu Nguyên lại khoát tay áo, ngăn nàng lại, ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào hố to, ở chỗ sâu trong con ngươi có Thánh Văn lưu chuyển.
- Thật đúng là rất thú vị! chi mạch tổ khí này vậy mà lại còn giống như là vật còn sống, biết được ẩn nấp, tránh né.
Hắn khẽ cười một tiếng, mọi người điên cuồng đào móc nhưng lại thủy chung không có cách nào để nhìn thấy chi mạch tổ khí, thực sự không phải là vì nơi đây không có, mà là chi mạch tổ khí kia đang không ngừng tránh né thôi.
Bình thường loại tình huống này đều chỉ có thể quăng lưới hình thành vòng vây rồi dần dần thu nhỏ, tuy nói hiệu suất khá cao, chỉ là hơi tốn thời gian một chút, nhưng mà chỉ cần bắt lấy một điểm hắn sơ hở là có thể phát hiện tung tích của chi mạch tổ khí.
Chu Nguyên cũng không ngờ linh tính của chi mạch tổ khí ở dưới chân bọn họ lại mạnh như vậy, biết tự chủ tránh né chứ không phải là di chuyển theo bản năng như những chi mạch tổ khí khác.
Chu Nguyên duỗi bàn tay ra, chỉ thấy từ trong lòng bàn tay được lông tơ trắng như tuyết giống như là thuỷ triều lao ra, nhanh chóng biến thành một tấm lụa giống như là một con trăn lớn màu trắng.
Hưu!
Con trăn lớn màu trắng ẩn chứa linh lực bàng bạc kia mãnh liệt bắn xuống, không ngừng phá vỡ bùn đất đá núi, điên cuồng đâm sâu vào trong lòng đất.
Rầm rầm rầm!
Con trăn lớn màu trắng giống như tấm lụa tạo nên động tĩnh cực lớn, giống như là muốn lật tung sơn mạch này lên. Mọi người trong đội ngũ của Thiên Uyên Vực trơ mắt nhìn qua con trăn lớn màu trắng quấy lòng đất cuồn cuộn lên, nhưng mà điều làm cho bọn họ khó hiểu chính là bọn họ cũng không có trông thấy chi mạch tổ khí, cảnh tượng trước mắt này giống như là Chu Nguyên đang đuổi theo một mục tiêu biết ẩn hình vậy, nhìn qua trông hơi có chút buồn cười.
Chỉ có điều Chu Nguyên lại cũng không để ý tới phần đông ánh mắt nghi hoặc kia, mà chỉ ngưng thần thao túng lông tơ, điên cuồng di chuyển ở sâu trong lòng đất đằng kia.
Bởi vì ở dưới sức mạnh của Phá Chướng Thánh Văn, hắn có thể nhìn thấy chi mạch tổ khí kia đang không ngừng tránh né sự vây quét của hắn.
Chỉ là khu vực này đã bị hắn dùng Trụ Trấn Địa khóa lại, đoạn chi mạch tổ khí này không có cách nào để đào thoát đi ra ngoài, chỉ có thể không ngừng thu nhỏ lại trong khu vực tránh né.