Chỉ có điều xét về tổng thể thì trong nội tâm của Đông Diệp vẫn vui vẻ nhiều hơn, dù sao so sánh với Chu Nguyên thì Vương Huyền Dương này mới thật sự là đại địch làm cho người chán ghét.
Đông Diệp cùng Tần Liên liếc nhìn nhau rồi chỉ sau một cái chớp mắt, nguyên khí cường hãn bộc phát ra, thế công lăng lệ, ác liệt ào đến, bao phủ Vương Huyền Dương.
Trước mắt chỉ cần ngăn chặn Vương Huyền Dương, đợi đến lúc Chu Nguyên chạy qua trợ giúp, cục diện bên này của các nàng có lẽ sẽ đổi ngược.
Thân hình của Vương Huyền Dương như quỷ mị hư vô tránh được thế công của hai người, hắn còn thản nhiên nói:
- Các cô thực sự cho là Chu Nguyên kia đến rồi thì có thể cải biến cục diện hay sao?
Nhưng mà cả Tần Liên lẫn Đông Diệp đều chưa từng để ý tới, thế công chỉ càng thêm mãnh liệt.
Vương Huyền Dương thì là không ngừng né tránh, đồng thời ngữ khí càng lúc càng lạnh nhạt:
- Đùa với các cô cả nửa ngày trời, ta cũng có chút phiền rồi.
- Vốn dĩ là ta còn muốn chờ Lê Chú giải quyết được Chu Nguyên rồi qua đây trợ giúp, để ta có thể thưởng thức sắc mặt tuyệt vọng của các cô rồi mới lại ra tay, nhưng trước mắt xem ra là không thể chờ đợi được nữa rồi.
Vừa nói xong, Vương Huyền Dương đã vung tay áo lên, ở trong đó có chấn động nguyên khí khủng bố đang nhanh chóng hội tụ, khiến cho không gian chấn động, hư không sinh lôi.
Đông Diệp cùng Tần Liên cũng phát giác được loại khí tức nguy hiểm này, cho nên sắc mặt cùng biến đổi, thân hình không hẹn mà cùng nhanh chóng lùi lại, đồng thời thúc dục nguyên khí đến mức tận cùng.
Các nàng biết được chiêu này tất nhiên là đòn Vương Huyền Dương đã chuẩn bị hồi lâu.
- Hiện tại mới muốn rút lui chỉ sợ quá muộn.
Vương Huyền Dương khẽ cười một tiếng, tay áo vừa nhấc, chỉ thấy được từ trong tay áo có hai luồng sáng với hai màu trắng và đen bắn ra.
- Âm Dương Nhị Khí Hoàn.
Hai luồng sáng với hai màu trắng và đen nhanh chóng đan vào nhau và tạo thành hai hai quả cầu có hình dạng như thái cực đồ, chúng lóe lên rồi xuyê qua hư không, khi xuất hiện lại thì đã tới bên người Tần Liên, Đông Diệp.
Ngay sau đó, quả cầu có hình dạng như thái cực đồ kia chậm rãi co rút lại, giống như là đọng lại không gian, làm cho hai người Tần Liên và Đông Diệp không có cách nào để tránh né.
Cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong hai quả cầu này, sắc mặt của hai người Tần Liên, Đông Diệp đều biến đổi, cả hai điên cuồng thúc dục nguyên khí trong cơ thể hình thành thế giằng co với hai quả cầu nhỏ có hình dạng như thái cực đồ kia.
Các nàng biết được, một khi làm cho quả cầu nhỏ có hình dạng như thái cực đồ kia chạm đến thân thể, các nàng sẽ bị triệt để vây khốn, trở thành thịt cá cho người khác băm chém.
Nhìn qua hai người Tần Liên, Đông Diệp, khóe miệng của Vương Huyền Dương hơi nhếch lên, nụ cười tươi hiển hiện:
- Hai người các cô cũng có thể coi là lô đỉnh thượng phẩm rồi, đợi đến khi ta giam giữ Tô Ấu Vi kia, cũng có thể chơi đùa cùng các cô.
Nghe được lời nói ô uế này của Vương Huyền Dương, khuôn mặt Đông Diệp cùng Tần Liên đều trở nên tái nhợt, ánh mắt phóng hỏa.
Vương Huyền Dương lại cũng không để ý, hắn quay đầu nhìn qua phía xa xa, ở chỗ đó một thân hình màu vàng đang phá không bay đến với tốc độ kinh người, hắn khẽ cười một tiếng:
- Trước mắt, ta sẽ vây khốn các cô một lúc, các cô cũng có thể nhìn xem ta là gạt bỏ vị cứu tinh này của các cô như thế nào.
Hắn chậm rãi nâng bàn tay lên, hai ngón cũng hơi cong lại.
Chỉ thấy được trên đầu ngón tay, có hai đường vân màu trắng và đen ngưng tụ, nhanh chóng biến hai ngón hóa thành hai màu trắng và đen, thâm thúy mà quỷ dị.
Một chấn động cực kỳ nguy hiểm phát ra từ giữa hai ngón tay của hắn khiế cho hư không ở phụ cận đều rung động lắc lư.
- Đây là ...
Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Đông Diệp và Tần Liên lập tức co rụt lại.
- Âm Dương Đoạt Sinh Chỉ!
Đây là một trong những sát chiêu cực kỳ nổi tiếng của Vương Huyền Dương, trước đó khi chiến đấu với hắn, các nàng lúc nào cũng phải giữ lại tâm tư chính là vì chuẩn bị ứng đối với chiêu này của hắn. Nghe nói đây là bộ Nguyên thuật có lực sát thương mạnh nhất trong rất nhiều bộ Nguyên thuật mà Vương Huyền Dương tu luyện.
Hiển nhiên, Vương Huyền Dương này chuẩn bị uấn nhưỡng một chiêu này hồi lâu rồi, chỉ là đang đợi thời cơ để phát động mà thôi.
Mà hiện tại, hắn muốn dùng chiêu này để giải quyết Chu Nguyên đang chạy đến trợ giúp!
- Chu Nguyên, né tránh!
Tần Liên nghiêm nghị hét lớn.
- Đã chậm.
Vương Huyền Dương cười nhạt một tiếng, hai ngón tay màu trắng và đen kia run lên. Chỉ sau một cái chớp mắt, từ hai đầu ngón tay của hắn, hai chùm tia sáng gồm hai màu trắng và đen tràn đầy khí tức hủy diệt mãnh liệt bắn ra, chúng nhanh chóng đan vào nhau ở trên không trung rồi bắn thẳng về phía Chu Nguyên đang bay đến ở đằng xa.
Ở những nơi mà chùm tia sáng này lướt qua, ngay cả hư không cũng bị xé nứt ra.
- Đi chết đi.
Vương Huyền Dương nhẹ giọng tự nói.
Ông!
Khi chùm tia sáng kia phá không bay tới, Chu Nguyên cũng cảm thấy một luồng khí tức hủy diệt tập trung vào mình, lúc này toàn thân tóc gáy đều dựng ngược lên, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào chùm tia sáng kia.
Theo Chu Nguyên thấy, sức mạnh ngưng tụ phía trên đó còn mạnh mẽ, khủng bố hơn một cước trước đó của Lê Chú rất nhiều!
- Không hổ là người xếp vị trí thứ hai trên Thiên Dương bảng!
Thần sắc trên mặt Chu Nguyên trở nên ngưng trọng, mức độ đề phòng ở trong lòng tăng lên tới mức cao nhất.
Hắn không có lại tiếp tục đón đầu đánh lên, mà thân hình khẽ động, nhanh chóng hóa thành bóng mờ, nhanh giống như là quỷ mị lao xuống phía dưới.
Đối mặt với đòn công kích hủy diệt như thế, vẫn nên tránh né trước cho thỏa đáng.
Bá!
Chỉ có điều chùm tia sáng kia cũng không có dễ dàng bị bỏ qua như vậy, chỉ thấy được bên trên đó có hào quang lập loè rồi nó bẻ hướng, tiếp tục bắn về phía Chu Nguyên, tựa như là như giòi trong xương, khó có thể thoát khỏi.
Ở giữa rừng núi, Chu Nguyên thi triển thân pháp đến mức tận cùng, người thường đã khó có thể thấy rõ thân hình của hắn, mặc dù là Tần Liên và Đông Diệp cũng chỉ có thể phát giác được từng bóng mờ xuyên thẳng qua ở giữa rừng núi.
Cũng mặc kệ Chu Nguyên thi triển thân pháp đến mức tận cùng như thế nào, ở phía sau, chùm tia sáng gồm hai màu trắng và đen xen kẽ vẫn như cũ là không ngừng phá không bay tới, một mực tập trung vào hắn.
Nhìn thấy Chu Nguyên đang không ngừng chạy thục mạng, Vương Huyền Dương lập tức nở một nụ cười tàn khốc:
- Hay! Quả thật giống như là chó nhà có tang!
- Lúc trước ngươi không phải là rất kiêu ngạo hay sao? Kết quả là chỉ có chút bổn sự ấy thôi ư?
- Chỉ có điều đáng tiếc, coi như ngươi chạy trốn nhanh giống như chó thì cũng không có tác dụng gì đâu.
Vừa nói xong, hai ngón tay đã biến thành màu trắng và màu đen kia của Vương Huyền Dương nhẹ nhàng khẽ động.
- Chết đi!
Ngay sáu đó, chùm tia sáng gồm hai màu trắng và đen xen kẽ đang đuổi theo Chu Nguyên đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng xuất hiện ở phía sau Chu Nguyên. Sau đó, ở trong ánh mắt kinh hãi của Tần Liên, nó hung hăng bắn thẳng vào sau lưng Chu Nguyên.
Uỳnh!
Giữa rừng núi rậm rạp, có gió bão tạo thành bởi nguyên khí khủng bố khuếch tán ra, khiến cho cây cối xung quanh bị gãy đổ.