Một hố sâu cực lớn xuất hiện trên mặt đất.
Nhìn qua cái hố sâu cực lớn kia, Vương Huyền Dương nở nụ cười lạnh, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Tần Liên cùng Đông Diệp, nhún nhún vai:
- Kẻ này chính là viện binh mà các cô chờ hay sao?
Nghe thấy câu hỏi của Vương Huyền Dương, sắc mặt của Đông Diệp âm trầm xuống, nàng không nói gì, nguyên khí không ngừng tuôn ra, đẩy quả cầu nhỏ có hình dạng như thái cực đồ kia không ngừng lùi lại.
Còn Tần Liên thì hai con ngươi phóng hỏa:
- Vương Huyền Dương, Thiên Uyên Vực ta chắc chắn cùng ngươi không chết không ngừng tay!
- Tài nghệ không bằng người, trách được ai đây? Ta cũng suy nghĩ cho thanh danh của Thiên Uyên Vực các ngươi, miễn cho Chu Nguyên bôi đen thân phận Nguyên lão của Thiên Uyên Vực các ngươi.
Vương Huyền Dương lại không thèm để ý đến lời uy hiếp của Tần Liên, chỉ cười nói:
- Tiểu tử kia có lẽ còn chưa có chết đâu, ta sẽ đi triệt để giải quyết hắn trước đã rồi về chơi với các cô.
Thân hình của hắn khẽ động đã từ trên bầu trời bay xuống bên trong chỗ hố to, đi tới bên cạnh Chu Nguyên người đầy máu tươi nằm yên tại chỗ.
Vương Huyền Dương cười hì hì vươn bàn chân, dẫm lên trên đầu Chu Nguyên rồi cười nói:
- Nguyên lão của Thiên Uyên Vực thì như thế nào? Còn không phải là cũng bị ta dẫm nát dưới chân giống như là chó chết hay sao? Hazz! Chu Nguyên ơi là Chu Nguyên, tiềm lực của ngươi kỳ thật rất đáng sợ, vì sao hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch cùng ta vậy? Thật là một kẻ ngu xuẩn.
Hắn di di bàn chân đẩy khuôn mặt của Chu Nguyên lật qua, muốn xem nhìn dáng vẻ tuyệt vọng trước khi chết của Chu Nguyên.
Chỉ có điều khi hắn lật khuôn mặt của Chu Nguyên qua thì lại lập tức sững sờ, bởi vì hắn phát hiện khuôn mặt của Chu Nguyên dĩ nhiên là có màu bạc, lúc này đôi mắt kia cũng trợn thật lớn, nhìn thẳng vào mặt hắn, hơn nữa tròng mắt còn giật giật.
- Cái gì đó? !
Con ngươi của Vương Huyền Dương đột nhiên co lại, đây rõ ràng không phải là Chu Nguyên!
Chỉ có điều Vương Huyền Dương cũng đã nhạy cảm nhận ra có chuyện gì đó không đúng, lúc này nguyên khí bộc phát, không chút do dự muốn bay trở ra.
Bùm!
Nhưng ngay khi thân hình của hắn vừa mới động thì bùn đất dưới chân hắn đột nhiên nổ tung, một bóng người như quỷ mị hư vô xông ra, trong tay áo có lông tơ trắng như tuyết mãnh liệt bắn ra, giống như là một con trăn lớn màu trắng quấn quanh thân hình của Vương Huyền Dương.
- Chu Nguyên? !
Công kích đột nhiên xuất hiện làm cho sắc mặt của Vương Huyền Dương lập tức trầm xuống, hắn nhanh chóng vận chuyển nguyên khí, muốn chấn vỡ những sợi lông tơ kia.
Nhưng còn không đợi hắn kịp vận chuyển nguyên khí xong, Chu Nguyên lại nhếch miệng lành lạnh cười cười:
- Thiên Tru Thánh Văn.
Lấy cơ thể hắn làm trung tâm, một vòng Pháp Vực rộng hơn một trượng lan tràn ra, nhanh chóng bao phủ Vương Huyền Dương. Sau khi bị Pháp Vực bao phủ, người sau lập tức cảm giác được nguyên khí trong cơ thể nhanh chóng bị áp chế đi một tí, tốc độ vận chuyển cũng trở nên chậm chạp.
Tựa như là người ở chỗ sâu trong một vũng bùn sâu không thấy đáy.
Chu Nguyên thì là bắt lấy cơ hội nguyên khí của Vương Huyền Dương suy yếu, mười ngón tay liên tục búng nhẹ, có mấy vệt sáng nhỏ mãnh liệt bắn ra.
Nhìn kỹ lại, mấy vệt sáng kia đúng là mấy cây châm dài nửa trắng nửa đen.
Phía trên những cây châm dài này ẩn ẩn có thể thấy được rất nhiều phù văn kỳ lạ.
Bá bá!
Cây châm dài nửa trắng nửa đen nhanh như chớp đâm vào trong thân hình của Vương Huyền Dương, tinh chuẩn chui vào trong tất cả khiếu huyệt.
Đợi đến Chu Nguyên làm xong những việc này, thân hình của Vương Huyền Dương kia cũng đã thoát ly được khỏi phạm vi bao phủ hơn một trượng của Pháp Vực. Lúc này, nguyên khí trong cơ thể hắn lập tức khôi phục lại bình thường. Sau khi thoát ra, việc đầu tiên Vương Huyền Dương làm là kinh hãi và nghi hoặc nhìn qua những cây châm dài nửa trắng nửa đen đang cắm trên người kia, chỉ có điều hắn cũng không có phát hiện chuyện này có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bản thân. Vào lúc này, đôi mắt tràn đầy sát ý lập tức nhìn về phía Chu Nguyên:
- Ngươi còn dám ám toán ta!
Uỳnh!
Vừa nói xong, số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ khủng bố bộc phát ra đến, áp lực nặng nề giống như là núi đè bao phủ Chu Nguyên.
Cảm nhận được áp lực này, sắc mặt của Chu Nguyên không nhịn được biến đổi, số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của Vương Huyền Dương này chỉ sợ đã vượt qua cấp độ 2 tỷ 800 triệu!
Thằng này quả nhiên là khó giải quyết hơn Lê Chú quá nhiều.
Vương Huyền Dương đánh ra một chưởng. Luồng nguyên khí giống như là chùm tia sáng gồm 2 màu trắng đen xen kẽ kia khuếch tán ra bốn phía xung quanh, rõ ràng là hắn muốn một chưởng đập chết Chu Nguyên.
Chỉ có điều, ngay khi vừa đánh ra một chưởng, thân hình của Vương Huyền Dương đột nhiên đình trệ, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện bên trên thân thể của mình bắt đầu có sương mù nhàn nhạt bốc lên, nguyên khí trong cơ thể thì là bắt đầu có dấu hiệu sôi trào.
- Chuyện gì xảy ra?
Vương Huyền Dương liếc mắt nhìn qua và nhanh chóng nhận ra những cây châm dài nửa trắng nửa đen cắm ở kia bên trên thân thể của hắn đang khẽ run rẩy, phóng ra chấn động đặc thù nào đó.
Đúng là những cây châm dài nửa trắng nửa đen này khiến cho nguyên khí trong cơ thể hắn xuất hiện kỳ dị.
- Bị tính kế rồi!
Trạng thái kỳ dị của nguyên khí trong cơ thể làm cho Vương Huyền Dương vội vàng định đánh vỡ những cây châm dài nửa trắng nửa đen kia, nhưng hắn vẫn phát hiện, bất luận hắn thúc dục như thế nào nguyên khí trong cơ thể vẫn không ngừng tránh đi vị trí mà mấy cây châm dài này cắm vào. Biến cố này làm cho trong mắt Vương Huyền Dương rốt cục nhiều hơn thần sắc sợ hãi, ánh mắt của hắn lập loè, đúng là không có lại để ý tới Chu Nguyên, mà là trực tiếp phóng lên trời, định rút lui.
Bởi vì ở bên trong cảm giác của hắn, nguyên khí trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu như không khống chế được rồi.
Nhìn qua cảnh tượng này, trong mắt Chu Nguyên cũng hiện lên ngạc nhiên:
- Vậy mà thật sự như vậy có hiệu quả?
Những cây châm dài nửa trắng nửa đen kia tự nhiên là Tô Ấu Vi cho hắn, người sau nói cho hắn biết, chỉ cần cắm những cây Nghịch Chuyển Âm Dương châm này vào một số vị trí trên thân thể Vương Huyền Dương là có thể làm cho nguyên khí của hắn không khống chế được.
Vốn dĩ đến cấp độ như Vương Huyền Dương vậy thì thân thể lúc nào cũng được nguyên khí hùng hồn bao phủ, trước đó nếu không phải là Chu Nguyên dùng Ngụy Pháp Vực hơn một trượng của mình áp chế hắn trong một cái chớp mắt, chỉ sợ những cây Nghịch Chuyển Âm Dương châm này cũng không có khả năng cắm vào người Vương Huyền Dương đơn giản như vậy được.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Vương Huyền Dương đang định rút lui kia, trong mắt có thần sắc hung ác xẹt qua, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất để đánh chó mù đường.
Chỉ có điều ngay khi Chu Nguyên chuẩn bị ra tay thì hắn bỗng nhiên nhìn thấy thân hình của Tô Ấu Vi xuất hiện ở trên bầu trời, đúng lúc là ở trên đường lùi lại của Vương Huyền Dương.
- Ấu Vi, cẩn thận!
Chu Nguyên vội vàng hét lên nhắc nhở.
Nhưng mà nghe được tiếng nhắc nhở của hắn, Tô Ấu Vi quay đầu cười với hắn, ý bảo hắn yên tâm.
- Ha ha, người đẹp tự mình đưa tới cửa, không muốn cũng không được!
Vừa nhìn thấy Tô Ấu Vi đứng chỗ kia, Vương Huyền Dương kia lại vui mừng cười to. Mặc dù lúc này trạng thái có chút kỳ dị nhưng với thực lực của hắn, muốn bắt Tô Ấu Vi lại dễ như trở bàn tay.
Cho nên hắn trực tiếp xòe bàn tay ra, một luồng nguyên khí hóa thành tấm lụa bay về phía Tô Ấu Vi.
Đôi mắt sáng chứa đựng hàn ý lạnh như băng của Tô Ấu Vi nhìn chằm chằm vào Vương Huyền Dương, nàng nhanh tay kết ấn, sau lưng có hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương hiển hiện.
Hưu!
Hai vầng Thiên Dương kia vừa xuất hiện rồi lập tức biến mất đi.
Chỉ sau một cái chớp mắt, chúng đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu cùng dưới bàn chân của Vương Huyền Dương.
Hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương xoay tròn, giống như là có thêm một loại sức mạnh thần diệu lao ra.
Mà khi hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương bao phủ, những cây châm dài nửa trắng nửa đen đang cắm trên thân thể Vương Huyền Dương kia cũng kịch liệt run rẩy, sau đó đúng là bắt đầu chậm rãi xâm nhập vào bên trong thân thể của hắn.
Trong mắt Vương Huyền Dương hiện lên thần sắc kinh hãi như muốn chết, bởi vì hắn phát hiện thân thể của mình dĩ nhiên là vào lúc này không bị hắn khống chế, sau đó là Âm Dương nguyên khí trong cơ thể cũng thoát ly khống chế.
- Ngươi ... ngươi đã làm cái gì với ta? !
Hắn hoảng sợ nhìn về phía Tô Ấu Vi, run rẩy nói.
Tô Ấu Vi vẫn như trước chưa từng để ý tới hắn, bàn tay ngọc nhỏ nhắn nhẹ nhàng khép lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như là nước suối trên núi vang vọng ở phía trên hư không.
- Nghịch Chuyển Âm Dương Thuật!