- Âm Dương Nghịch Chuyển Thuật!
Khi giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Ấu Vi vang lên, trên mặt Vương Huyền Dương kia lập tức hiện lên thần sắc vô cùng kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện, vào lúc này nguyên khí trong cơ thể mình vậy mà bắt đầu trở nên hỗn loạn, đặc biệt là ba vầng Thiên Dương lơ lửng trong Thần Phủ của hắn lại càng kịch liệt run rẩy.
Một tia sương mù nửa trắng nửa đen bay lên từ trong ba vầng Thiên Dương, cuối cùng chui ra ngoài cơ thể của Vương Huyền Dương và nhanh chóng bị hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương trên đỉnh đầu và dưới chân nuốt hết.
Mà sau khi những tia sương mù nửa trắng nửa đen chui ra, Vương Huyền Dương lập tức tỏ ra khiếp sợ vì phát hiện, số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của hắn dĩ nhiên là đang giảm bớt.
Chuyện kinh khủng nhất chính là theo cảm nhận của hắn, đây cũng không phải là giảm bớt mang tính tạm thời, mà là vĩnh viễn đã mất đi một phần số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ kia.
- Làm sao có thể? !
Trong mắt Vương Huyền Dương có hiện lên sự sợ hãi dũng mãnh, hắn còn chưa từng gặp loại tình huống này.
Hắn nhìn về phía Tô Ấu Vi ở cách đó không xa, lúc này, ở trong mắt hắn, dung nhan tuyệt mỹ của người sau lại đáng sợ giống như là ác ma, hắn rít gào nói:
- Ngươi đã làm cái gì với ta? !
Tô Ấu Vi lạnh nhạt nhìn hắn một cái rồi nói:
- Nguyên khí của ngươi và ta có thể xem như là cùng thuộc Âm Dương nguyên khí, chỉ có điều cách thu âm khí của nữ tử để tu luyện quá mức thấp kém, ta chỉ giúp ngươi hóa giải một ít mà thôi.
Nghe được câu nói này của Vương Huyền Dương, trong lòng Vương Huyền Dương lập tức chấn động mạnh.
Hắn nhìn về phía hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương trên đỉnh đầu cùng phía dưới chân mình. Từ trong đó, hắn cảm thấy một loại Âm Dương nguyên khí cực kỳ thuần túy, bản chất của loại Âm Dương nguyên khí này không biết cao thâm hơn Âm Dương nguyên khí mà hắn tu luyện bao nhiêu.
Nếu như nói Âm Dương nguyên khí Tô Ấu Vi tu luyện là Vương giả bên trong thuộc tính Âm Dương, như vậy Âm Dương nguyên khí do hắn tu luyện ra bằng cách thải âm bổ dương tựa như là thần tử.
Đương nhiên, nếu như dưới tình huống chiến đấu bình thường, Vương Huyền Dương có thể dùng ý chí của bản thân khống chế nguyên khí, ngăn cản loại áp chế này, nhưng hiện tại những cây châm dài quỷ dị cắm trên người hắn kia lại làm cho hắn tạm thời mất đi năng lực khống chế đối với nguyên khí.
Chuyện này mới khiến cho Tô Ấu Vi có cơ hội áp chế hắn.
- Cô .. cô đang thôn phệ Âm Dương nguyên khí của ta sao? !
Khuôn mặt của Vương Huyền Dương có chút vặn vẹo, bởi vì hắn cảm giác được rõ ràng khi nguyên khí của bản thân hắn bị hóa giải, tiêu tan, hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương trên đỉnh đầu cùng phía dưới chân kia dĩ nhiên là bắt đầu trở nên mạnh mẽ.
- Báo ứng mà thôi, lúc ngươi cướp đoạt âm nguyên của những cô gái kia có từng nghĩ tới bản thân sẽ có kết cục như vậy hay không?
Ở chỗ sâu trong đôi mắt sáng của Tô Ấu Vi tràn đầy lạnh lùng, không có chút thương cảm nào, dù sao Vương Huyền Dương này có thể nói là tiếng xấu đồn xa, hắn đã hại đời của không biết bao nhiêu cô gái rồi, đáng tiếc hắn là đệ tử của Vạn Tổ Vực, cho nên cũng không ai dám làm gì hắn cả, nhưng mà hiện tại thằng này chủ động tính kế nàng, muốn cướp đoạt âm nguyên của nàng, vậy thì cũng không trách được nàng đánh trả rồi.
Vừa dứt lời, Tô Ấu Vi nếu không để ý đến Vương Huyền Dương nữa, nàng dốc toàn lực vận chuyển hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương hình thành nghịch chuyển chi trận, không ngừng hóa giải, cắn nuốt tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của Vương Huyền Dương.
Trên bầu trời, hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương lơ lửng, tựa như là lao tù vây khốn Vương Huyền Dương, mà người sau thì là ở trong đó phát ra tiếng gầm gừ nổi giận mà kinh hoàng, tựa như là dã thú bị nhốt trong lồng vậy.
Chu Nguyên chậm rãi bay lên trên trời. Nhìn qua cảnh tượng này, trong mắt của hắn cũng có thêm thần sắc kinh dị nồng đậm.
Hắn cũng không nghĩ tới, Vương Huyền Dương cường thế như vậy mà cũng sẽ bị Tô Ấu Vi làm cho chật vật như thế.
Trước đó, hắn đã dùng Phá Chướng Thánh Văn quan trắc một lát, cho nên cũng đã minh bạch mục đích của Tô Ấu Vi, lúc này không nhịn được liếc nhìn Vương Huyền Dương với ánh mắt đồng tình, Âm Dương nguyên khí của thằng này vốn là cực kỳ mạnh mẽ, lại hết lần này tới lần khác lại gặp khắc tinh là Tô Ấu Vi.
Hiện tại, hắn có lẽ đã rất hối hận vì trêu chọc Tô Ấu Vi rồi nhỉ?
Ở xa xa, Đông Diệp cùng Tần Liên cũng bởi vì bản thân Vương Huyền Dương khó bảo toàn mà thoát khốn đi ra, các nàng đi tới gần và cũng có chút khó tin khi nhìn qua cảnh tượng Vương Huyền Dương kia bị Tô Ấu Vi vây khốn.
Dáng vẻ chật vật lúc này của Vương Huyền Dương hoàn toàn khác biệt với sự ung dung, cuồng ngạo trước đó.
Hai người liếc nhìn nhau và cùng nhìn thấy sự kinh ngạc ở trên mặt đối phương, các nàng không biết rõ nguyên do trong đó, bởi vì theo các nàng thấy, rõ ràng thực lực của Vương Huyền Dương gần như nghiền áp Tô Ấu Vi, như thế nào sẽ bị bức thành chật vật như vậy?
Trong ánh mắt của ba người Chu Nguyên, chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ ngắn ngủn, chấn động nguyên khí của Vương Huyền Dương kia đã điên cuồng yếu bớt.
Mà bản thân Vương Huyền Dương lại càng gần muốn điên cuồng, bởi vì ở bên trong cảm giác của hắn, ba vầng Lưu Ly Thiên Dương lơ lửng trong Thần Phủ vào lúc này đều trở nên hư ảo hơn rất nhiều, nguyên khi mà hắn khổ cực tu luyện trong những năm này đang bị trắng trợn cướp đoạt.
- Không thể tiếp tục như vậy rồi!
Khuôn mặt của Vương Huyền Dương vặn vẹo, hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn chỉ sợ sẽ bị Tô Ấu Vi ép khô mà chết.
Như vậy hoàn toàn là thành tựu nàng!
Nhưng mà những cây châm dài nửa trắng nửa đen đang cắm trên người hắn đã áp chế nguyên khí trong cơ thể hắn đến sít sao!
Trong mắt Vương Huyền Dương xuất hiện sự kiên quyết, một lát sau, hắn cắn chặt hàm răng.
Chỉ thấy được ở trong Thần Phủ, một vầng Thiên Dương đúng là vào lúc này ầm ầm nổ tung.
Uỳnh!
Từ trong cơ thể của Vương Huyền Dương, sóng nguyên khí khủng bố bộc phát ra, những cây châm dài nửa trắng nửa đen cắm ở trên người hắn kia lập tức bị sóng xung kích đánh bay ra.
Hai vầng Hắc Bạch Âm Dương Thiên Dương cũng bị sóng xung kích đẩy lui.
- Ấu Vi, cẩn thận!
Đông Diệp vẫn một mực phòng bị Vương Huyền Dương, bởi vì nàng biết ở cấp độ của mình, lá bài tẩy sẽ cực kỳ khủng bố. Vừa thấy được Vương Huyền Dương thoát khốn, nàng vội vàng lướt đi, xuất hiện ở bên cạnh Tô Ấu Vi, che người bảo vệ.
Chỉ có điều, sau khi thoát khốn, Vương Huyền Dương cũng không có phóng tới Tô Ấu Vi, mặc dù sự oán độc trong mắt của hắn cơ hồ là đã hóa thành thực chất, nhưng hắn hiểu được, lúc này tiếp tục lưu lại, hắn có lẽ sẽ không còn cơ hội rời đi nữa.
Hưu!
Vì vậy hắn mượn sức mạnh do Thiên Dương trong cơ thể tự hủy, thân hình giống như là điện chạy thục mạng về phía xa.
Nhưng thân hình của hắn vừa động, một bóng mờ đã lập tức theo tới.
Chu Nguyên thi triển thân pháp đến mức tận cùng, thân hình theo sát phía sau Vương Huyền Dương giống như là giòi trong xương, ánh mắt rét lạnh lăng lệ, ác liệt. Bọn họ vất vả lắm mới bức được Vương Huyền Dương đến bước đường cùng như vậy, nếu như để hắn đào tẩu, vậy sẽ càng thêm phiền toái.
Cho nên đã làm thì phải làm cho sạch sẽ.
Vương Huyền Dương tự nhiên cũng phát giác được Chu Nguyên đang bám sát phía sau, lúc này trong mắt tràn đầy sự giận dữ. Nếu như là trước kia, Chu Nguyên dám chủ động đuổi theo, hắn sẽ lập tức vung tay đập chết.
Nhưng hiện tại nguyên khí trong cơ thể hắn bạo động, trạng thái xuống đến mức cực thấp, nếu như bị Chu Nguyên ngăn chặn, mấy người Đông Diệp lại chạy đến, hắn tất nhiên sẽ đánh mất cơ hội chạy trốn cuối cùng.
Vì vậy hắn có chút do dự, đột nhiên tay áo run lên, một bóng đen nhanh chóng đánh tới Chu Nguyên.
Chu Nguyên bấm tay đánh ra một luồng nguyên khí giống như phản xạ có điều kiện, luồng nguyên khí này đánh trúng bóng đen kia, bóng đen lập tức nổ tung, từ trong đó có rất nhiều vệt sáng bắn ra.
- Càn Khôn Túi?
- Tổ khí kỳ bảo? !
Nhìn những vệt sáng bay qua trước mặt kia, mặc dù là Chu Nguyên cũng không nhịn được mà phải hít một hơi, chỉ do dự trong chốc lát, sau đó hắn vung mạnh tay áo lên, nguyên khí cuốn ra, nhanh chóng thu hồi số Tổ khí kỳ bảo kia lại.
Chỉ có điều, việc làm này cũng khiến cho hắn bị trì hoãn một khoảng thời gian, nhân cơ hội này Vương Huyền Dương kia đã nhanh chóng chạy trốn ra ngoài, thân hình biến mất ở nơi xa.
- Thật sự là cam lòng.
Chu Nguyên không nhịn được cười, Vương Huyền Dương này vì trốn chạy để khỏi chết, đã coi như là dốc hết thủ đoạn.
Chỉ có điều những điều này đều vô dụng, bởi vì lúc trước khi hắn ám toán Vương Huyền Dương ở trong hố sâu, hắn đã để lại lạc ấn trên người thằng này. Nếu như là còn ở trạng thái toàn thịnh, Vương Huyền Dương hẳn là có thể phát giác, nhưng lúc này hắn như chim sợ cành cong, vậy thì. . .
Lúc này, từ phía sau, Đông Diệp và Tần Liên, Tô Ấu Vi cũng nhanh chóng bay đến, Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu với các nàng.
- Tiếp tục đuổi, trạng thái của hắn không tốt, trốn không xa được. Nếu đã ra tay vậy thì lần này phải nhổ cỏ tận gốc.
Ba người Tô Ấu Vi đều gật đầu, trong mắt có sát ý nồng đậm hiện lên.
Lúc này đây, bọn họ muốn giải quyết hoàn toàn thằng khốn kia!