Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1215 - Chương 1214: Tính Toán

Chưa xác định
Chương 1214: Tính toán

Bá!

Đêm tối lờ mờ không trăng, một vệt sáng bằng tốc độ kinh người xẹt qua phía chân trời, tốc độ kia cực nhanh, nhanh chóng đến mức khiến cho không khí nổ vang, sóng khí khuếch tán ra.

Chỉ là tốc độ có nhanh cũng không thể che dấu được sự kinh hoàng.

Cái vệt sáng này tự nhiên là Vương Huyền Dương.

Lúc này, sắc mặt của hắn đã trở nên trắng bệch, nguyên khí quanh người cũng phập phồng bất định, ở vào một loại trạng thái cực đoan hỗn loạn không khống chế được.

- Đáng chết! Đáng chết!

Khuôn mặt vặn vẹo của Vương Huyền Dương không ngừng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, sự oán độc trong mắt giống như cô đọng thành thực chất vậy. Hắn cũng không nghĩ tới lần này hắn lại tổn thất thảm trọng như vậy.

Vì thoát khốn mà hắn phải tự hủy một vầng Thiên Dương, tu vi giảm xuống, sau này không biết phải tốn bao nhiêu tài nguyên mới có thể tu luyện trở lại, mặc dù là ở bên trong bảo địa như Cổ Nguyên Thiên vậy, chỉ sợ cũng phải tiêu hao một lượng lớn tinh lực của hắn.

Hơn nữa, hắn còn bị Tô Ấu Vi cưỡng ép cướp đoạt một lượng lớn tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ! Hơn nữa còn là loại cướp đoạt vĩnh viễn, tức là không phải bằng tài nguyên có thể dễ dàng đền bù.

Chuyện này gần như là đang cạo thịt ở trên người hắn vậy.

Những tổn thất này cực kỳ nghiêm trọng, vốn dĩ Vương Huyền Dương là muốn ở trong Cổ Nguyên Thiên tìm cơ duyên trùng kích Nguyên Anh cảnh, nhưng hiện tại có thể nói là hi vọng triệt để tan vỡ.

Hiện tại, hắn không thể nghi ngờ là chính thức hổ lạc đồng bằng.

Chỉ có điều, so sánh với việc tử vong vẫn lạc thì một cái giá lớn này tóm lại là có thể tiếp nhận

- Chu Nguyên, Tô Ấu Vi! Các ngươi chờ xem, chờ ta khôi phục thực lực, nhất định phải làm cho các ngươi hối hận!

Lúc này, Vương Huyền Dương tựa như là dã thú đã nổi giận. Chỉ có điều hắn cũng minh bạch trạng thái hiện tại của bản thân cực kém, chỉ sợ tùy tiện có một người có số lượng tinh thể nguyên khí vượt qua 1 tỷ 500 triệu đến là có thể giết chết hắn, cho nên hắn phải mau chóng chạy về đại bản doanh của Vạn Tổ Vực.

Trở về đại bản doanh, mượn sức mạnh của Vạn Tổ Vực, chắc hẳn coi như là mấy người Chu Nguyên có đuổi đến nơi cũng không dám làm gì hắn.

Con ngươi màu đỏ tươi của Vương Huyền Dương thoáng nhìn qua phía sau, hắn có thể cảm giác được ở chỗ đó có một luồng chấn động nguyên khí hiển hiện, đó là mấy người Chu Nguyên đang đuổi theo hắn với tốc độ cao nhất.

- Chỗ này cách nơi trú quân còn cực kỳ xa xôi, bọn họ đuổi theo không bỏ, trạng thái của ta không tốt, chưa hẳn là đã có thể chạy thoát.

- Hơn nữa, tám chín phần mười là trên người của ta có nguyên khí lạc ấn do bọn họ lưu lại.

Ánh mắt của Vương Huyền Dương lập loè. Trước mắt, hắn còn không có cách nào để triệt để khống chế nguyên khí trong cơ thể, căn bản khó có thể lau đi nguyên khí lạc ấn ẩn núp trên người, cho nên vị trí của hắn rất có thể luôn bị mấy người phía sau nắm chặt.

Sau khi trầm mặc một lát, hắn đột nhiên hung hăng cắn răng một cái.

Bùm!

Sau một khắc, hai vai của hắn nổ tung, máu tươi chảy xuôi xuống, hai cánh tay bị cắt đứt bay ra rồi hóa thành 4 phần.

Trên mỗi phần cánh tay bị cắt đứt có nguyên khí hùng hồn bao khỏa, sau đó chúng hóa thành bốn vệt sáng màu máu nhanh chóng bay về bốn phương hướng bất đồng.

Mà bản thân của hắn thì là kiệt lực thu liễm chấn động nguyên khí, lặng yên bay xuống phía dưới tầng trời thấp, chui vào giữa rừng núi, biến mất không thấy gì nữa.

Mấy phút đồng hồ sau, bốn người Chu Nguyên từ đằng xa bay đến.

Chu Nguyên nhắm mắt cảm ứng rồi nhíu mày, nói:

- Nguyên khí lạc ấn bị phân làm bốn phần, hẳn là Vương Huyền Dương đã nhận ra điều gì đó.

- Chúng ta tách ra đuổi thôi. Hiện tại, thực lực của hắn giảm nhiều, cũng không có gì nguy hiểm, bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể dễ dàng chiến thắng thậm chí giết chết.

Tần Liên đề nghị.

Chu Nguyên gật gật đầu, nói:

- Hẳn là một loại thủ đoạn chặt tay làm thế thân, muốn lẫn lộn tầm mắt của chúng ta. Chúng ta cứ tách ra đuổi trước, nếu như phát hiện mục tiêu sai lầm thì có thể quay về đường cũ dò xét.

Bốn người đạt thành hiệp nghị rồi lập tức hóa thành bốn vệt sáng, riêng biệt phóng về 4 hướng.

Mà khi bốn người Chu Nguyên phân tán đuổi bắt thì ở trong một ngọn núi gần đó, Vương Huyền Dương lẳng lặng nằm, nguyên khí quanh người đều thu liễm, tựa như là một xác chết vậy.

Trạng thái như vậy kéo dài đến khoảng gần mười phút sau, hai mắt đang nhắm chặt của Vương Huyền Dương mới mở ra.

Ở bên trong cảm giác của hắn, bốn người Chu Nguyên đã bị hắn lừa đuổi theo thế thân rồi. Nhưng để đảm bảo hắn vẫn cố chờ thêm mười phút mới đi ra.

Hắn nhìn thoáng qua hai cánh tay đã đứt gãy của mình, khóe mắt có chút run rẩy. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí có một ngày mình sẽ chật vật như thế.

Chỉ có điều, muốn giết Vương Huyền Dương ta, các ngươi vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm!

Vương Huyền Dương hừ lạnh một tiếng, tâm niệm vừa động, chỗ ngực đột nhiên vỡ ra, từ trong máu thịt có một viên ngọc chậm rãi bay lên.

Hắn thao túng nguyên khí bóp nát viên ngọc, lập tức có một mùi thơm tràn ngập ra ở trong sơn động này, không ngờ trong viên ngọc này vậy mà cất giấu một viên đan dược óng ánh rất tròn.

- Mặc dù hiện tại thương thế rất nặng, nhưng mà may là ta đã chuẩn bị sẵn. Viên Huyền Tinh đan này chính là đan dược chữa thương đỉnh cấp mà ta đổi trong Vạn Tổ Vực, sau khi luyện hóa thì có thể chữa trị một phần thương thế, về sau lại ẩn núp một khoảng thời gian, đợi đến khi thực lực khôi phục gần hết, lại trở về đại bản doanh.

Nhìn qua viên đan dược dùng để cứu mạng ở trước mắt, Vương Huyền Dương cũng thở ra một hơi thật sâu, hắn nhanh chóng há miệng, muốn nuốt viên đan dược này vào.

Chỉ có điều, vào lúc này thì Vương Huyền Dương bỗng nhiên khiếp sợ phát hiện đan dược lơ lửng ở trước mặt không chút sứt mẻ, bất luận hắn thúc dục như thế nào đều không thể đi vào trong miệng của hắn.

- Không nghĩ tới Vương sư huynh còn có loại linh đan diệu dược này.

Một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên.

Toàn thân tóc gáy của Vương Huyền Dương lập tức dựng ngược lên, ánh mắt âm tàn nhìn về phía bóng tối trong động:

- Ai? !

Từ trong bóng tối, một bàn tay duỗi ra, đầu ngón tay hơi động, viên đan dược ở trước mặt Vương Huyền Dương kia chậm rãi bay đến và rơi vào trong bàn tay kia.

Tiếng bước chân rất nhỏ từ trong bóng tối truyền ra, mà khi bóng người kia hoàn toàn đi ra, con mắt của Vương Huyền Dương cũng đột nhiên trừng lớn, trong đó tràn đầy sự khiếp sợ.

- Ngươi ... Triệu Mục Thần? !

Người vừa đến rõ ràng là Triệu Mục Thần của Vạn Tổ Vực!

- Là ta, sư huynh.

Triệu Mục Thần cười gật gật đầu.

Ánh mắt của Vương Huyền Dương đột nhiên âm trầm xuống, sắc mặt âm tình bất định:

- Thì ra là Triệu sư đệ. Tại sao sư đệ lại xuất hiện ở đây?

Triệu Mục Thần chỉ vào viên đan dược trong lòng bàn tay, nói:

- Vương sư huynh, huynh đã quên sao? Viên thuốc này chính là huynh phân phó ta đi đổi lấy giúp huynh mà. Ở bên trong, ta có để lại một nguyên khí lạc ấn truy tung, cho nên mới có thể tìm được vị trí của huynh.

Trong lòng của Vương Huyền Dương run lên, mấy chỗ nghi hoặc lúc trước đã có đáp án:

- Triệu Mục Thần, là ngươi tính toán ta hay sao? !

- Cũng chính là ngươi đã truyền tin tức ta muốn ra tay với Tô Ấu Vi cho Chu Nguyên cùng Đông Diệp phải không? !

Khuôn mặt của Vương Huyền Dương đột nhiên trở nên dữ tợn:

- Ngươi thật to gan!

Triệu Mục Thần thản nhiên nói:

- Kỳ thật ngay cả việc tìm Lê Chú của Yêu Khôi Vực đến trợ giúp cũng là do ta nhắc nhở sư huynh nhiều lần, sư huynh mới đi tìm đến. Vốn dĩ ta còn cho rằng hai người các huynh liên thủ thì cục diện sẽ là lưỡng bại câu thương, tối thiểu nhất cũng có thể giết thêm một, hai người, đáng tiếc các huynh quá phế vật rồi.

Vương Huyền Dương cả người phát lạnh, nguyên lai từ vừa mới bắt đầu, Triệu Mục Thần đã tính toán hắn rồi.

- Ngươi vì sao phải làm như vậy? !

Bình Luận (0)
Comment