Ánh mắt của Triệu Mục Thần cực kỳ lạnh nhạt, hắn thản nhiên nói:
- Bởi vì ngươi (đến đoạn này mình sẽ cho Triệu Mục Thần chuyển giọng luôn, không phải dịch sai đâu) chỉ là một phế vật, cũng không xứng trở thành lĩnh tụ Thiên Dương cảnh của Vạn Tổ Vực. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là ta cần ngươi trở thành đá kê chân của ta.
- Vương sư huynh, tiềm lực của ta hơn xa ngươi, nếu như ngươi có thể bỏ qua bản thân giúp ta một tay thì ta tất nhiên có thể siêu việt Chu Nguyên!
Vương Huyền Dương nổi giận nói:
- Ngươi nằm mơ!
- Triệu Mục Thần, ngươi dám ra tay với ta, ngày sau bị Đại Tôn phát giác, tất khó tránh khỏi bị trừng phạt!
Triệu Mục Thần cười nói:
- Cho nên ta mới thiết kế cái bẫy này. Tất cả mọi người sẽ biết được ngươi là bị Chu Nguyên giết chết, có quan hệ gì với ta đâu?
Nói xong hắn chậm rãi đi đến gần Vương Huyền Dương.
Trên thân thể, có khí đen tràn ngập đi ra.
Toàn thân Vương Huyền Dương run rẩy, trong mắt có sự sợ hãi hiện ra đến:
- Triệu sư đệ, Thao chi khí vận kia của đệ chỉ có thể thôn phệ khí vận của người khác, nhưng mà ta cũng không có loại khi vận này. Đệ cần gì vẽ vời cho thêm chuyện ra? !
Triệu Mục Thần mỉm cười nói:
- Không, ngươi sai rồi! Đây chẳng qua là tình huống bình thường mà thôi, nhưng mà cách mấy năm Thao chi khí vận của ta lại có thể thi triển một lần thôn phệ hoàn toàn, tức là có thể thôn phệ mọi thứ của ngươi, kể cả khí vận, nguyên khí hay khí huyết đều có thể thôn phệ sạch sẽ.
Hắn nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, ở trong sơn động tối đen trông cực kỳ kinh dị.
Sự sợ hãi trong mắt Vương Huyền Dương đã đến cực hạn, hắn điên cuồng lui ra phía sau, máu tươi từ chỗ cụt tay chảy xuôi đi ra.
- Không được qua đây! Không được qua đây!
Khí đen tràn ngập trong sơn động, cuối cùng theo thời gian dần trôi qua cũng hóa thành một hư ảnh hình thú thần bí, hư ảnh hình thú phát ra tiếng gào thét cổ xưa, khí đen giống như là mực nước ăn mòn thân hình của Vương Huyền Dương, cuối cùng triệt để bao trùm hắn.
Vào lúc này, sơn động cũng trở nên tĩnh mịch.
Trong núi rừng bị màn đêm bao phủ.
Một chỗ vách núi đột nhiên vỡ vụn ra, từ trong đó, một bóng người chậm rãi đi ra, hắn đứng ở bên vách núi, nhìn qua núi non hiểm trở trùng điệp, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười vui vẻ.
Vui vẻ cuối cùng nhất mở rộng, biến thành tiếng cười to.
Tâm tình lúc này của Triệu Mục Thần không thể nghi ngờ là cực kỳ khoan khoái dễ chịu, mưu đồ trong thời gian dài như vậy cuối cùng cũng đã thu hoạch được.
Từ sau khi hắn đột phá đến Thiên Dương cảnh, Vương Huyền Dương này luôn dùng đủ loại phương thức để chèn ép hắn. Triệu Mục Thần biết rõ, đây là do ở sâu trong nội tâm của Vương Huyền Dương cảm thấy kiêng kị hắn, bởi vì trong toàn bộ Thiên Dương cảnh của Vạn Tổ Vực cũng chỉ có một mình Triệu Mục Thần hắn là có thể sẽ sinh ra uy hiếp đối với địa vị của Vương Huyền Dương.
Kỳ thật, ý nghĩ này của Vương Huyền Dương cũng không sai.
Cho nên từ vừa mới bắt đầu, Triệu Mục Thần cũng không nghĩ tới việc bộc lộ tài năng, hắn thành thành thật thật tùy ý để Vương Huyền Dương sai bảo giống như là tâm phục khẩu phục vậy, từ đó dần dần bỏ đi sự cảnh giác ở trong lòng Vương Huyền Dương.
Thế nhưng mà người có nội tâm cuồng ngạo như Vương Huyền Dương lại cũng không hiểu, mưu đồ của Triệu Mục Thần giống như là vũng bùn vậy, đầu tiên là quấn lấy, cuối cùng chậm rãi kéo đối phương vào chỗ sâu trong hố.
Hết thảy mọi thứ của Vương Huyền Dương đều đã trở thành đá đặt chân của Triệu Mục Thần.
Triệu Mục Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua trong sơn động phía sau, mỉm cười nói:
- Sư huynh, Cổ Nguyên Thiên có phong thuỷ không tệ, rất thích hợp làm chỗ mai táng thi cốt. . . A, ta thiếu chút nữa đã quên rồi, sư huynh ngay cả thi cốt đều không còn.
- Kỳ thật chuyện này cũng trách không được sư đệ ta, nếu như không phải là ngươi thi triển các loại thủ đoạn chèn ép ta, ta cũng không cần phải đi lên con đường này.
- Hơn nữa. . . Ngươi cũng thật sự là quá ngu xuẩn. Nếu như cứ để cho ngươi dẫn đầu đội ngũ của Vạn Tổ Vực, chúng ta sẽ tổn thương rất thảm trọng.
Hắn lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa, quanh người có nguyên khí bắt đầu khởi động, là ý định rút lui khỏi chỗ nào.
- Chậc chậc, không nghĩ tới hành hạ chúng ta cả đêm, cuối cùng nhất dĩ nhiên là lại tiện nghi ngươi.
Chỉ có điều, vào lúc này, một giọng nói có chút kinh ngạc đột nhiên vang lên ở giữa rừng núi.
Nghe thấy thế, thân hình của Triệu Mục Thần lập tức cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu lại và nhìn thấy trên một ngọn cây có bóng mờ nhúc nhích, thân hình Chu Nguyên đột nhiên hiện ra, ánh mắt kinh dị nhìn về phía hắn.
Sau khi trầm mặc một lát, Triệu Mục Thần nói:
- Không ngờ ngươi vậy mà tìm được đến đây.
Chu Nguyên cười nói:
- Chút thủ đoạn kia của Vương Huyền Dương làm sao có thể thật sự thoát được cảm giác của ta. Chỉ có điều ngươi mới thật sự là để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn. Hiện tại xem ra, người gửi tình báo cho ta chính là ngươi.
Triệu Mục Thần mặt không biểu tình.
Ánh mắt nhìn Triệu Mục Thần của Chu Nguyên đúng là có chút phức tạp:
- Ý định ban đầu của ngươi hẳn là muốn chúng ta lưỡng bại câu thương. Chỉ có điều nói thật ra, mặc dù ngươi rắp tâm bất lương, nhưng ta vẫn phải cảm tạ ngươi một tiếng. Nếu như không có tình báo của ngươi, Tô Ấu Vi có lẽ sẽ gặp chuyện không may.
Triệu Mục Thần cười nhạt nói:
- Cảm tạ cũng không cần lắm. Chúng ta chung quy lại vẫn còn là địch nhân.
- Nếu như ngươi thật sự là muốn cảm tạ, để cho ta đi là được rồi. Vào lúc này, ta cũng không muốn có xung đột với ngươi.
Chu Nguyên cười cười, nói:
- Chỉ có điều, chuyện nào ra chuyện đấy, cảm tạ thì cảm tạ, nhưng ta thấy so sánh với Vương Huyền Dương, ngươi lại càng phiền toái hơn. Nếu để cho ngươi chạy thoát thì thật sự làm cho cuộc sống hàng ngày của chúng ta khó có thể bình an.
Trong tay hắn, Thiên Nguyên Bút đột nhiên hiện ra, ở xa xa chỉ hướng Triệu Mục Thần.
Triệu Mục Thần có chút im lặng, hỗn đản này ngoài miệng nói cảm tạ, nhưng lúc ra tay chắc chắn sẽ không lưu tình chút nào.
- Hiện tại, một mình ngươi không thể ngăn được ta.
Chu Nguyên phất phất tay, ở cách đó không xa có chấn động nguyên khí thoáng hiện, cuối cùng hóa thành ba bóng người xuất hiện ở bốn phía trên bầu trời, đúng là Đông Diệp và Tần Liên, Tô Ấu Vi.
Lúc này ba người cũng đều nhìn chằm chằm vào Triệu Mục Thần với ánh mắt kỳ lạ. Các nàng cũng không nghĩ tới, Vương Huyền Dương cuối cùng sẽ chôn vùi ở trong tay của Triệu Mục Thần này, chuyện thế gian thật đúng là kỳ diệu khó dò.
Triệu Mục Thần nhìn qua ba người Đông Diệp, lông mày lúc này mới nhíu lại. Mặc dù trước mắt hắn đã thôn phệ được Vương Huyền Dương nhưng cũng còn chưa thể tiêu hóa xong toàn bộ phần sức mạnh kia, hơn nữa cho dù thật sự triệt để tiêu hóa, cũng không có khả năng lấy một đánh bốn.
- Chu Nguyên, ở chỗ này giết chết ta cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Triệu Mục Thần thản nhiên nói.
- Trước khi đến đây, ta đã lưu lại tin tức ở trong đội ngũ của Vạn Tổ Vực. Một khi ta không thể quay về, bọn họ sẽ biết được là các ngươi giết chết Vương Huyền Dương cùng với ta. Khi đó, đội ngũ của Vạn Tổ Vực tất nhiên sẽ triển khai trả thù đối với các ngươi, có lẽ các ngươi có thể chống cự, nhưng chung quy lại là sẽ phải trả giá thật nhiều.
- Mà để ta làm chỉ huy đội ngũ của Vạn Tổ Vực, những chuyện này sẽ không phát sinh. Chúng ta thậm chí có thể tạm thời hóa thù thành bạn, dù sao ở trong Cổ Nguyên Thiên này, chúng ta miễn cưỡng có thể xem như là cùng một trận doanh của Hỗn Nguyên Thiên.
- Về phần chuyện Vương Huyền Dương muốn làm với Tô Ấu Vi thì càng không cần phải nói, bởi vì hắn không chỉ thất bại mà hiện tại, hắn đã bị chết, oán khí của các ngươi cũng nên tiêu tan.