Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1217 - Chương 1216: Người Thắng (2)

Chưa xác định
Chương 1216: Người thắng (2)

Chu Nguyên nhìn qua Triệu Mục Thần này chậm rãi nói hết, lông mày đúng là khẽ nhíu lại. Chỉ có điều hắn cũng không thể không thừa nhận được, lời thằng này nói vẫn còn có chút đạo lý. Mặc dù Vạn Tổ Vực đã tổn thất Vương Huyền Dương, nhưng sức mạnh chỉnh thể vẫn như trước không thể khinh thường. Nếu như đám người thật dốc sức trả thù Thiên Uyên Vực và Tử Tiêu Vực, cho dù có thể trấn áp, bọn họ cũng sẽ tổn thất không nhỏ, khi đó chỉ có thể là không duyên không cớ tiện nghi cho thế lực khác.

Nghĩ đến đây, Chu Nguyên đưa mắt nhìn về phía Đông Diệp và Tần Liên, nhìn thấy các nàng cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Hắn trầm ngâm một chút rồi thu hồi Thiên Nguyên Bút, chậm rãi nói:

- Thả ngươi đi cũng không phải là chuyện không thể được. Chỉ có điều nếu như đến lúc đó chúng ta phát hiện ngươi không ước thúc được đội ngũ của Vạn Tổ Vực, chúng ta đây cũng sẽ công bố chuyện ngươi thôn phệ Vương Huyền Dương ra ngoài, đến lúc đó chắc hẳn ngươi cũng sẽ có chút phiền phức.

Triệu Mục Thần trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói:

- Yên tâm, ta không có ngu xuẩn như Vương Huyền Dương vậy.

Chỉ là trong lòng của hắn chung quy lại vẫn có chút khó chịu, điểm yếu này của hắn xem như đã rơi vào trong tay mấy người Chu Nguyên.

- Ta có thể đi chưa?

Hắn lạnh nhạt nói.

Chu Nguyên nhếch miệng cười cười, nói:

- Đợi một chút.

- Chu Nguyên, ngươi còn muốn cái gì nữa?

Triệu Mục Thần chau mày.

Chu Nguyên cười nói:

- Chúng ta ở chỗ này khổ cực đấu cả đêm, thật vất vả mới có thể đả thương Vương Huyền Dương, ngươi lại chạy tới nhặt được một cái tiện nghi lớn như vậy, dù sao cũng nên có ý kiến gì đi chứ.

- Chúng ta cũng không phải là tay chân miễn phí của ngươi.

- Ngươi muốn như thế nào?

Triệu Mục Thần lạnh lùng nói.

Chu Nguyên:

- Cho chúng ta mỗi người năm món Tổ khí kỳ bảo là được.

Nghe thấy câu nói này của Chu Nguyên, trên trán Triệu Mục Thần có gân xanh nhảy lên, hắn gằn giọng nói:

- Trước đó, ta đã kiểm tra thấy Túi trữ vật của Vương Huyền Dương đã bị mất, chắc hẳn là nó đã rơi vào trong tay của các ngươi, ta cũng không phải là đội trưởng của Vạn Tổ Vực, làm sao có thể lấy được nhiều Tổ khí kỳ bảo như vậy?

Chu Nguyên thấy thế, chỉ có thể nói:

- Vậy thì mỗi người ba món chắc là vẫn được chứ? Cái gì? Vẫn không được ư? Vậy thì hai món đi, không thể ít hơn nữa rồi, ít hơn nữa thì chúng ta cứ trực tiếp tiêu diệt ngươi là được rồi.

Nhìn qua Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên, Xích Tước Đao trong tay Tần Liên, Hàn Ly Cung trong tay Đông Diệp, sắc mặt của Triệu Mục Thần cũng tái xanh, chợt hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. Từ trong đó, tám vệt sáng bay ra.

Chu Nguyên vung tay áo lên, cuốn những vệt sáng này vào, nhìn nhìn rồi cảm thán:

- Triệu Mục Thần, xem ra cuộc sống ở Cổ Nguyên Thiên của ngươi có chút thảm đó.

Triệu Mục Thần cố gắng nén giận. Lúc trước, ở trong đội ngũ của Vạn Tổ Vực, hắn luôn bị Vương Huyền Dương chèn ép, có thể giấu được số Tổ khí kỳ bảo này đã là chuyện rất không dễ dàng. Vậy mà, Chu Nguyên này không chỉ đoạt đi qua, lại vẫn dám ghét bỏ.

- Ta có thể đi rồi chưa?

Hắn lạnh giọng nói.

Chu Nguyên phất phất tay.

Triệu Mục Thần hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ động là đã hóa thành một vệt sáng phá không bay đi, chỉ trong chốc lát là đã biến mất ở trong tầm mắt.

Lúc này, Đông Diệp và Tần Liên, Tô Ấu Vi cũng đi đến bên cạnh

Chu

vtQk

Nguyên.

- Không nghĩ tới Vương Huyền Dương dĩ nhiên sẽ chết như vậy.

Đông Diệp cảm thán.

- Chúc mừng Đông Diệp sư tỷ vinh dự trở thành người đứng vị trí thứ hai trên Thiên Dương bảng.

Chu Nguyên cười nói.

Đông Diệp bĩu môi:

- Ai mà thèm loại thứ hai này.

- Ngươi đúng là épTriệu Mục Thần kia đến mức tận cùng rồi, ta thấy mặt của hắn đều tái đi rồi.

Tần Liên cười nói.

Chu Nguyên lắc đầu:

- Đều là diễn cho chúng ta xem mà thôi. Lần này, thu hoạch của tên kia vượt rất xa mấy món Tổ khí kỳ bả nàyo.

Đôi mắt sáng của Tô Ấu Vi dừng ở chỗ Triệu Mục Thần biến mất:

- Triệu Mục Thần có thể khó giải quyết hơn Vương Huyền Dương rất nhiều, sau này chúng ta vẫn phải cẩn thận hắn nhiều hơn.

Trước đây, ai cũng không nghĩ tới, cái bẫy bọn họ giăng ra với Vương Huyền Dương vậy mà lại do Triệu Mục Thần âm thầm điều khiển, lòng dạ như vậy vượt xa Vương Huyền Dương rồi.

- Các người càng nói ta càng cảm giác chúng ta không nên thả hắn đi.

Đông Diệp nói.

- Không ngăn được.

Chu Nguyên lắc đầu, nói. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của ba người Đông Diệp, hắn đột nhiên vung tay áo lên, nguyên khí lao ra, xé rách mặt đất phía dưới. Sau đó, mấy người Tô Ấu Vi nhìn thấy, ở bên trong lòng đất vậy mà ẩn núp vô số hạt châu màu bạc, ở trong đó tản ra chấn động cuồng bạo.

- Là Âm Lôi châu ư?

Đông Diệp kinh ngạc nói.

- Thằng này giấu nhiều Âm Lôi châu như vậy vào trong lòng đất làm cái gì? Tuy rằng lực phá hoại của vật ấy cũng không nhỏ, nhưng chỉ sợ không có biện pháp làm chúng ta bị thương.

Tần Liên nghi ngờ nói.

Tô Ấu Vi chớp mắt, nói khẽ:

- Chỉ sợ hắn không muốn dùng số Âm Lôi châu này để làm chúng ta bị thương, mà là muốn tạo thành nguyên khí chấn động mãnh liệt, tiến tới dẫn phát địa tai.

Chu Nguyên cười gật gật đầu:

- Đúng vậy, nếu như địa tai xuất hiện thì chúng ta đều sẽ luống cuống tay chân, lúc kia chính là cơ hội tốt nhất để hắn thừa dịp chạy trốn. Thằng này rất giảo hoạt, không dễ dàng bắt lấy như vậy, cho nên còn không bằng giả vờ kiếm lấy một ít chỗ tốt.

- Hơn nữa những lời hắn nói kia cũng đích thật là có chút đạo lý.

Đông Diệp thở ra một hơi, có chút kiêng kị nói:

- Thằng này, tâm cơ quả nhiên rất sâu.

Chu Nguyên cười nói:

- Chỉ có điều cũng không cần phải xoắn xuýt như vậy, tối thiểu nhất là chúng ta đã loại trừ được Vương Huyền Dương, hơn nữa chỗ tốt cũng không có lại để cho Triệu Mục Thần chiếm toàn bộ. . . À! Ấu Vi, muội sao rồi?

Nói xong lời cuối cùng, hắn nhìn về phía Tô Ấu Vi.

Chu Nguyên tự nhiên là đang nói đến chuyện lúc trước Tô Ấu Vi cướp đoạt một phần tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của Vương Huyền Dương.

Tô Ấu Vi tự nhiên cười nói:

- Lần thu hoạch này hoàn toàn chính xác rất lớn, tiếp đó có lẽ muội phải bế quan một khoảng thời gian. Sau đó, thực lực của ta có lẽ sẽ tăng lên với mức độ lớn.

- Vậy là tốt rồi.

Chu Nguyên cười cười, chợt hắn lấy toàn bộ số Tổ khí kỳ bảo thu được, kể cả số trong Túi trữ vật của Vương Huyền Dương ra.

- Đến lúc chia của rồi.

Hắn chia số Tổ khí kỳ nào thành 2 phần bằng nhau rồi đưa 1 phần vừa vặn 14 món cho Đông Diệp cùng Tô Ấu Vi.

Đông Diệp đúng là không chút khách khí, trực tiếp lấy ra bảy món, trên gương mặt lạnh lùng lúc này cũng có nụ cười vui vẻ hiện ra, dù sao bảy món Tổ khí kỳ bảo coi như là một lần thu hoạch xa xỉ.

Nhưng Tô Ấu Vi cũng không có tiếp nhận, mà là đẩy bảy món Tổ khí kỳ bảo lại cho Chu Nguyên:

- Một phần ày của ta cứ để lại cho điện hạ đi, Ta đã lấy được đủ chỗ tốt rồi.

- Ấu Vi sư muội, muội có phải ngốc hay không thế?

Đông Diệp thấy thế, vội vàng nói.

Nào có đạo lý Tổ khí kỳ bảo đã đưa tới cửa lại đẩy đi.

Tô Ấu Vi lại kiên quyết lắc đầu, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.

Chu Nguyên thấy thế, cũng cảm thấy có chút đau đầu.

- Đây là tâm ý của con gái người ta! Cậu còn lề mà lề mề cái gì? Nhận lấy đi!

Tần Liên không nhịn được, nói. Rồi ở trong ánh mắt tức giận như sắp sửa bốc cháy kia của Đông Diệp, nàng nhanh chóng tiếp nhận bảy món Tổ khí kỳ bảo kia và cười nói:

- Ấu Vi sư muội cứ yên tâm đi, ta sẽ lưu lại toàn bộ cho Chu Nguyên.

- Tần Liên, cô ...

Đông Diệp trừng mắt với Tần Liên, cuối cùng nhất vẫn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, khó chịu kéo tay Tô Ấu Vi:

- Chúng ta đi thôi!

Bị Đông Diệp kéo tay, Tô Ấu Vi cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể chậm rãi bước đi nhưng mỗi bước đều quay đầu, phất tay chào Chu Nguyên.

Sau khi Đông Diệp và Tô Ấu Vi biến mất ở phương xa về sau, Tần Liên liền đưa Tổ khí kỳ bảo cho Chu Nguyên, trêu tức:

- Ân tình khó trả nhất chính là ân tình của mỹ nhân. Xem ra cậu chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại nếu như cậu thực sự có thể lừa viên ngọc quý của Tử Tiêu Vực này đến Thiên Uyên Vực chúng ta thì chắc hẳn trong tương lai Thiên Uyên Vực ta sẽ có nhiều thêm một vị Nguyên lão trụ cột.

Chu Nguyên liếc nhìn nàng một cái rồi thu Tổ khí kỳ bảo vào trong Túi trữ vật, sau đó duỗi cái lưng mệt mỏi, thở dài một hơi giốngnhư trút được gánh nặng.

Hiện tại, hắn rốt cục đã giải quyết được tai hoạ ngầm Vương Huyền Dương này, như vậy tiếp đó, bọn họ cũng có thể bắt đầu dốc toàn lực tìm kiếm chi mạch tổ khí rồi.

Cơ duyên trong Cổ Nguyên Thiên này vẫn còn chờ bọn họ khám phá đấy.

Bình Luận (0)
Comment