Đến lúc này, Chu Nguyên cũng không che dấu được mà nở một nụ cười tươi, nguyên lai đây chính là kết quả sau khi Thương Huyền bảy thuật dung hợp. Học được toàn bộ Thương Huyền bảy thuật đã nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục hắn đã dung hợp thành công, bộ Thánh Nguyên Thuật mà Thương Huyền Tông ẩn tàng này rốt cục cũng đã hiện nguyên hình .
Từ trong tin tức Chu Nguyên lấy được thì nếu như tu luyện bộ Thất Thải Trảm Thiên Hồ Lô Quyết này đến mức tận cùng, có thể uẩn dưỡng có bảy luồng Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang, nếu như bảy luồng kiếm quang đều xuất hiện, còn có sức mạnh Trảm Thiên!
Còn đến tột cùng là có thể Trảm Thiên thật hay không thì Chu Nguyên không biết, nhưng hắn biết rõ hiện tại bộ Thất Thải Trảm Thiên Hồ Lô Quyết này sẽ trở thành át chủ bài mạnh nhất của hắn!
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Thất Thải Trảm Thiên Hồ Lô, hắn có thể mơ hồ cảm giác đến ở chỗ sâu trong này có một tia sáng bảy màu cực kỳ nhỏ vẫn đang du động, chỉ có điều tia sáng này quá mức yếu ớt, cần không ngừng dùng nguyên khí uẩn dưỡng mới có thể dần lớn mạnh.
Chắc hẳn tia sáng này chính là thứ gọi là Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang rồi, chỉ có điều hẳn là còn ở vào ấu niên kỳ. . .
Về phần muốn đạt tới cảnh giới bảy luồng kiếm quang đều xuất hiện thì tựa hồ còn không phải là chuyện hiện tại Chu Nguyên có thể làm được.
Mặc dù luồng Thất Thải Trảm Thiên Kiếm Quang này còn yếu ớt như thế, nhưng Chu Nguyên đã có thể cảm giác được uy năng ẩn chứa trong đó. Trước đây, khi đối phó Vương Huyền Dương, nếu như có thể có một luồng kiếm quang như vậy, hắn cảm giác chỉ cần mình nắm bắt thời cơ tốt thì thậm chí có thể bằng một kiếm này dễ dàng giết chết Vương Huyền Dương.
Ở trong Cổ Nguyên Thiên nguy cơ trùng trùng này, có thể có được một lá bài tẩy như vậy, lòng của Chu Nguyên đều trở nên an ổn rất nhiều.
. . .
Trong khe sâu, khi Chu Nguyên mở mắt ra thì hắn phát hiện chi mạch tổ khí ở nơi này đã hoàn toàn bị hấp thụ, những người khác đã sớm dừng tu luyện và bắt đầu chuẩn bị trở về nơi đóng quân rồi.
Chu Nguyên cười tủm tỉm đứng dậy, chợt hắn nhìn thấy Tần Liên vẫn đang chờ đợi ở một bên.
- Xem ra lần này cậu đã có thu hoạch rất lớn.
Nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Chu Nguyên, Tần Liên có chút tò mò hỏi.
Chu Nguyên cười mà không nói, hiển nhiên cũng không có ý định đơn giản để lộ tấm át chủ bài này.
Nhìn thấy hắn không có ý trả lời, Tần Liên cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn, nhưng nàng cũng không có để ý, tiếp tục nói:
- Đúng rồi, tin tức mà cậu muốn chúng ta chú ý tựa hồ đã có chút manh mối.
Nghe Tần Liên nói vậy, Chu Nguyên hơi ngẩn người rồi chợt nhớ tới chuyện mình nhắn nhủ lúc trước, lập tức có chút kinh hỉ nhìn về phía Tần Liên:
- Các ngươi gặp phải đội ngũ của Thương Huyền Thiên hay sao?
Lúc trước, hắn từng nhờ mấy người Tần Liên giúp hắn sưu tập tin tức có quan hệ đến Thương Huyền Thiên, dù sao hắn cũng xuất thân từ Thương Huyền Thiên, hơn nữa còn có cảm tình rất sâu với Thương Huyền Tông. Ở chỗ đó, có những kỉ niệm đẹp nhất của hắn cùng với Yêu Yêu.
Tần Liên lắc đầu:
- Chúng ta không có gặp đội ngũ của Thương Huyền Thiên, nhưng dù sao chúng ta cũng có trao đổi một số tình báo đơn gian với các thế lực khác của Hỗn Nguyên Thiên. Lần này, tình báo là đến từ Ngự Thú Vực. . .
- Nghe nói trong quá trình thăm dò chi mạch tổ khí, bọn họ gặp người đến từ Thương Huyền Thiên. Cậu biết đấy, những người của Ngự Thú Vực kia am hiểu ngự thú, nhưng mà người bọn họ gặp vậy mà còn am hiểu ngự thú hơn cả bọn họ nữa, thậm chí khí chiến đấu, người nọ còn khống chế ngược lại thú chiến đấu của bọn họ. Chỉ có điều cũng may người nọ chỉ có một mình, cho nên cuối cùng bị người của Ngự Thú Vực ngăn ở bên trong một sơn mạch có địa hình phức tạp, nhưng chắc hẳn người nọ bị bắt cũng là chuyện sớm hay muộn.
Chu Nguyên sững sờ một lúc rồi chậm rãi nói:
- Người nọ là nam hay là nữ vậy?
Tần Liên nghĩ nghĩ:
- Tựa hồ là một nữ tử thì phải.
Chu Nguyên hít một hơi thật sâu, ánh mắt có chút cổ quái, trong Thương Huyền Thiên cũng không có tông phái ngự thú đặc biệt lợi hại, nhưng mà hắn lại nhận thức một thiên tài ngự thú trời sinh có được Thú Tâm Thông Linh.
Trong đầu của hắn thoáng hiện qua một thiếu nữ tóc xanh xinh đẹp, trên vai là một con chim nhỏ màu xanh lam luôn nhảy nhót.
Lục La. . .
Thật là muội sao?
Đây là một mảnh sơn mạch có địa hình phức tạp, chỉ thấy được từng ngọn núi khổng lồ liên tiếp đứng sừng sững, mà giữa các ngọn núi cũng có rất nhiều huyệt động sâu không thấy đáy, hơn nữa mây mù lượn lờ phía trên, làm cho nơi đây tựa như là một mê cung.
Mà lúc này, ở bên trong một khu vực có rất nhiều thân hình đang từng bước thăm dò.
Bên cạnh hoặc đằng sau những người này đều có nguyên thú đi theo, từng tiếng thú gầm không ngừng vang lên, quanh quẩn ở giữa dãy núi.
Bên trên một ngọn núi, một gã nam tử đứng chắp tay, một mái tóc trắng làm cho nam tử này trông hơi có chút tang thương, chỉ có điều ánh mắt sắc bén của hắn lại làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Hắn tên là Đồng Hạc, chính là người mạnh nhất trong hàng ngũ Thiên Dương cảnh của Ngự Thú Vực, cũng người dẫn đầu đội ngũ của Ngự Thú Vực ở bên trong Cổ Nguyên Thiên lần này.
- Đồng Hạc sư huynh, chúng ta đã hao tổn mấy ngày, vẫn không thể nào tìm ra nữ nhân kia.
Sau lưng Đồng Hạc, có đệ tử của Ngự Thú Vực báo cáo.
Đồng Hạc thản nhiên nói:
- Không vội, chúng ta đã vây kín sơn mạch này, nàng trốn không thoát đâu.
- Nữ nhân này cũng thật sự là đáng giận, cũng không biết nàng có thủ đoạn gì, vậy mà khiến cho thú chiến đấu của chúng ta lâm trận phản bội, chạy trốn.
Nói đến chuyện này, trong mắt tên đệ tử kia còn có chút kinh sợ.
Bọn họ còn chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, dù sao bên trên phương diện ngự thú, Ngự Thú Vực bọn họ tuyệt đối là đứng đầu trong Chư Thiên, nhưng ai cũng không nghĩ tới, vậy mà sẽ lỗ vốn ở trong tay một tiểu nữ tử đến từ Thương Huyền Thiên.
Đồng Hạc liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Nghe nói khi các ngươi gặp nàng, là các ngươi ra tay trước?
Sắc mặt của tên đệ tử kia khẽ biến đổi, nhưng cuối cùng hắn cũng không dám giấu diếm, thấp giọng nói:
- Là có mấy vị sư đệ nổi tâm tư chiếm đoạt với chú chim kỳ lạ bên người nàng, nó hẳn là Thượng Cổ dị chủng, huyết mạch tinh thuần.
- Hừ! Được rồi! Lúc về ta sẽ lại thu thập các ngươi.
Đồng Hạc nhướng mày, nói.
Tên đệ tử kia khúm núm đáp ứng.
- Chỉ có điều thể diện của Ngự Thú Vực ta cũng không thể mất trong tay một người của Thương Huyền Thiên được.
Nhưng ngay sau đó ngữ khí của Đồng Hạc đã thay đổi, hắn lạnh lùng nói.